Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Chương 717: Sa hùng
Tác giả: Vong Ngữ
Người dịch: Kunimi
Nguồn: bachngocsach.com
____________________________________________________________________________________________
Người có tu vi cao nhất, lão giả Sa tộc thấy thế liền cả kinh, lui về phía sau hai bước, hấp thu một ít nguyên lực từ trong đất cát để bổ sung sau đấy đưa hai tay lên trước ngực, bấm niệm pháp quyết, tức thì đất cát trước người lão rung lên, tiếp đó một cột cát to bằng cả cái cối xay, thình lình từ dưới mặt đấy xoáy tít, bốc lên rồi quay cuồng quét thẳng về phía sa hùng.
Sa Sở Nhi cùng một vị tráng hán Sa Tộc có tu vi Hóa Tinh sơ kỳ khác lập tức phi thân lên nhảy ra, hai tay nhanh chóng kết ấn, pháp ấn xoay một cái, tức thì tất cả hóa thành một cái cự chưởng bằng cát lớn đến mấy trượng, nhắm lưng con sa hùng mà vỗ tới.
Một tràng những tiếng nổ vang “bành bành bành” truyền ra!
Chưởng cát và cột xoáy cát nhao nhao đánh lên người con sa hùng khổng lồ rồi lập tức nổ tung ra, khuấy động một đám bụi cát tràn ngập, trong lúc nhất thời không thể thấy rõ tình hình cụ thể.
Liễu Minh mặc dù đang bị mắc kẹt trong đàn thú hung hãn lao tới, trong nháy mắt đã có hai, ba mươi con sa sài bỏ mạng ở quanh chân hắn, nhưng vẫn có thể vận dụng thuật Nhất Tâm Nhị Dụng, cùng lúc chú ý Sa Sở Nhi đang chiến đấu ở chiến đoàn bên kia.
Trong đám bụi cát mờ mịt màu đen, sa hùng khổng lồ gào thét một tiếng, tức thì tất cả cát bụi quanh người nó bị một lực lượng khó hiểu nào đó chấn tan, bóng dáng con cự thú này theo đó lại một lần nữa hiện ra.
Con cự thú này chỉ khẽ đảo hai con người màu lục vằn vện những tia máu qua, tức thì có hai cột sáng màu xanh lá to bằng thùng nước từ con ngươi bắn nhanh ra.
Cột sáng màu xanh lá phóng vụt như điện chớp, phành phành hai tiếng, lập tức quét tới hai nam tử Sa tộc.
Lão giả Sa tộc trong đó kinh hãi, thân hình mờ đi rồi “phành” một tiếng, hóa thành gió cát lướt ngang tránh thoát khỏi cột sáng.
Còn vị tráng hán Sa tộc tu vi Hóa Tinh sơ kỳ kia động tác chậm mất nửa phần, lập tức bị một cột sáng màu lục cứng rắn đánh lên người, y vừa mới thét lên một tiếng kinh hãi thì thân hình đã lập tức hóa thành một khối tinh thạch hình người màu xanh lá.
Tiếp đó con sa thú khổng lồ lại há miệng ra, một luồng sóng âm vô hình trắng xóa quay cuồng tỏa ra.
Lão giả Sa tộc vừa mới hiện thân ra, lập tức lại bị luồng sóng âm này cuốn vào bên trong, lúc này thân mình lão như cái bao tải, bị một kích này đánh bay ra.
Sa Sở Nhi ở phía bên kia, dưới sự kinh hãi, vội vàng đưa một tay bấm niệm pháp quyết, trước người nàng lập tức có một bức tường do những lớp cát bụi chồng chất mà ra, nhưng sau khi đụng phải gợn sóng màu trắng kia liền lập tức nhao nhao nổ bung ra.
Cũng may nhân cơ hội này, nàng cuối cùng cũng kịp hóa thành một luồng gió cát cuốn bay ngược về sau, tránh được công kích khủng bố của gợn sóng này.
Thế nhưng tên tráng hán Sa tộc mới bị hóa đá lại không được may mắn như vậy, sau khi sóng âm màu trắng cuốn qua thì khối tinh thạch hình người màu xanh lá liền lập tức phát ra tiếng vỡ vụn giòn vang rồi bung ra, hóa thành một đám bột phấn màu xanh lá lấm tấm, theo gió tan biến.
“Mẫn Nhi!!! Ta phải giết nó!”
Vị lão giả Sa tộc mới đứng vững lại sau khi loạng choạng mấy cái rồi ngã chúi kia, hình như có quan hệ thân thiết với tráng hán Sa tộc, thấy tình hình này thì bi phẫn cực điểm, khản giọng hét lớn một tiếng, huyết quang trong mắt bỗng nhiên đại thịnh*, ánh sáng vàng từ khắp thân mình tỏa ra bốn phía, sa quang cuốn một cái, bản thân liền hóa thành một thanh kiếm cát màu đen cao vài chục trượng, cuồng phong cùng nổi lên quanh nơi kiếm cát rồi cuốn theo cây kiếm chém thẳng tới chỗ đầu con cự thú.
*Huyết quang trong mắt đại thịnh: Cụm từ này khó dịch sát. Bạn đọc cứ hiểu là tia hằn học trong đôi mắt đỏngầu lão trở nên cực kỳ hung hãn.
Sa hùng thấy tình thế này, hung quang lại lóe lên trong mắt nó, ngay sau đấy ánh sáng vàng trên người nó sáng rực, thân hình nhanh chóng xoay ngược lại rồi vung cánh tay phải tráng kiện, hung hăng đưa bàn tay chụp tới kiếm cát khổng lồ.
“Không tốt!” Liễu Minh ở cách đó không xa thấy chưởng này, đồng tử hơi co lại.
Cự chưởng này đánh ra một kích, phong vân quay cuồng, uy năng hầu như không thua gì một kích của Chân Đan, mặc dù Liễu Minh có được thân thể mạnh mẽ, cũng quyết không dám cưỡng ép bản thân tiếp lấy đòn này.
Hắn vừa cân nhắc xong, liền thình lình thi triển nhân kiếm hợp nhất thêm lần nữa, trong tích tắc đã xử lý hết mấy con thú bên cạnh, tiếp đó liền hóa thành một đường cầu vồng màu vàng kim xé gió lao về phía Sa Sở Nhi.
Một tiếng “ầm” cực lớn vang lên!
Kiếm cát cực lớn bị một chưởng của sa hùng vỗ trúng, lập tức tán loạn giữa không trung, biến thành một đám cát bụi màu đen lớn mấy trượng, một bóng người từ trong đám cát bụi bắn ra, thình lình chính là vị lão giả Sa tộc kia.
Lão lúc này, gần nửa người là máu thịt lẫn lộn, như bao tải nặng nề rơi lên một đồi cát gần đấy, tức thì chỗ đó có một cái hố cát to được tạo thành còn lão giả thì nằm bẹp không gượng dậy nổi.
Sau một khắc, hai cột sáng màu xanh lá vừa thô vừa to từ con mắt màu lục trên trán con sa hùng khổng lồ kia phun ra, giao nhau, lóe lên rồi nhắm thẳng chỗ Sa Sở Nhi mà bắn vọt tới.
Thiếu nữ kinh hãi. Mặc dù nàng lại lần nữa hóa thành gió cát, liều mạng trốn tránh nhưng vất vả lắm cũng chỉ tránh thoát hẳn khỏi một cột sáng, cột sáng màu xanh lá thứ hai thoáng mờ đi một cái đã tới ngay cạnh, khiến cho nàng có tránh cũng không tránh nổi nữa.
Mặt Sa Sở Nhi thoáng đanh lại, tức thì trở nên tái nhợt không huyết sắc, nghĩ rằng mình lần này thực sự là chạy trời không khỏi nắng rồi.
Nhưng đúng vào thời điểm tính mạng nàng như chỉ mành treo chuông này, một đường cầu vồng màu vàng kim cuốn tới, ánh sáng vàng kim thu lại để lộ ra một bóng người màu xám.
Cái bóng xám chính là Liễu Minh phát hiện tình thế không ổn, vội tất tả phóng tới đây.
Hắn không nói không rằng, hai tay nhoáng một cái, tức thì một hồi thanh âm rồng ngâm vang lên, đồng thời bốn con vụ long đen kịt lập tức vọt ra đón đỡ cột sáng màu xanh lá.
Một âm thanh thật lớn vang lên, vụ long và cột sáng mãnh liệt va chạm, đan vào nhau.
Một đợt chấn động kịch liệt hình thành giữa không trung, một bên là ánh sáng màu xanh lá rực rỡ, một bên là luồng khói đen cuồn cuộn.
“Đa tạ Liễu huynh cứu giúp!” Sa Sở Nhi vừa thấy Liễu Minh xuất hiện bèn thở dài một hơi, sắc mặt rút cuộc cũng khôi phục lại chút huyết sắc. Nàng nhanh chóng cảm ơn một tiếng, tiếp đó một tay trảo một cái, tức thì có một thanh sa nhận màu đen được ngưng tụ ra.
“Nàng không phải đối thủ của nó đâu.” Liễu Minh nhìn Sa Sở Nhi, đoạn thản nhiên nói.
Sa Sở Nhi nghe được câu đó lại quật cường lắc đầu, đoạn nghiêng người vượt qua cánh tay đang ngăn cản của Liễu Minh, ý muốn nhanh chóng tiến lên.
Liễu Minh nhìn bóng lưng uyển chuyển của Sa Sở Nhi, thở dài một tiếng, thân hình lập tức lại lóe lên, bay tới trước Sa Sở Nhi.
“Nàng cứ cố chấp muốn xông lên trước như thế chỉ tổ rước thêm thương tích thôi. Tốt hơn là để cho ta!”
“Chàng? Tiểu muội không có ý xem thường, có điều người như chàng mà nói thì...” Sa Sở Nhi cuối cùng cũng dừng bước, nhưng vẫn lắc đầu nói.
“Không sao, ta dù cho không phải đối thủ của nó, nhưng ta hiểu được được một chút Ngự Kiếm thuật, quấn lấy nó một chút thì không có vấn đề gì. Trái lại nếu Sở Nhi không quay về mà nói, cả tòa thành trì chỉ e cũng sẽ bị phá.” Liễu Minh khẽ cười một tiếng sau đó hơi dừng lại rồi nói.
“Cái gì, không được, thực có sa sài xông vào trong thành rồi sao? Nếu như thế, Liễu huynh phải chú ý cẩn thận một chút đấy!” Sa Sở Nhi nghe thế, vốn khẽ giật mình, nhưng sau khi quay đầu lại, tức thì mặt mày biến sắc, đoạn cắn răng một cái, nhanh chóng dặn dò một câu rồi liền biến thành một luồng gió cát cuốn bay về phía thành trì.
Giờ phút này, phía trên tường thành, do tất cả những tu sĩ Hóa Tinh kỳ đều bị con cự thú đầu tiên thu hút, nên những người Sa tộc khác rút cuộc không cách nào chặn kín được lỗ hổng, để cho hơn mười con sa sài lao vào trong thành.
Trong khi đấy một số trẻ em, phụ nữ Sa tộc cùng rất nhiều tu sĩ Sa tộc bị hao hết pháp lực đang tu tập ở trong thành, họ hoàn toàn không có lực chống trả lại.
Lúc này, con sa thú khổng lồ đã tiến sát đến dưới thành kia đã bị đại trưởng lão Sa tộc sử dụng thanh đồng cự nhân kết hợp cùng mấy tên cường giả Hóa Tinh kỳ của Sa tộc một mực ngăn cản, tuy rằng nó ỷ vào khả năng phòng ngự của bản thân nên không bị dính vết thương chí mạng nào, nhưng hiển nhiên cũng chẳng có cách nào tạo ra sóng gió gì được.
*Thanh đồng cự nhân: Người khổng lồ làm bằng đồng đen (đồng đen là hợp kim đồng trộn với vàng chứ không phải đồng màu đen nhé!)
Có điều nếu muốn vị đại trưởng lão Sa tộc và những người này phân thân ra thì lại là sự việc không thể nào.
Thế nên Sa Sở Nhi không thể nào không lo lắng tột độ, chỉ có thể tiên sát hậu khứ cho bằng được thôi.
*Tiên sát hậu khứ: Trước đánh sau lui về.
Con cự hùng vừa thấy Sa Sở Nhi rời đi liền gầm nhẹ một tiếng, bốn chân ầm ầm khẽ động, định đuổi theo.
Liễu Minh thấy vậy, ánh mặt lạnh lùng quét qua cự thú, hai tay lập tức bấm niệm pháp quyết, ánh sáng màu đen quanh thân lóe lên, thân hình tức thì hóa ra ba ảo ảnh, sau khi chớp động mấy cái liền quay tròn bao vây quanh cự thú.
Sa hùng khổng lồ thấy “Liễu Minh” tiến lên, hung quang trong mắt nó lóe lên, miệng gầm nhẹ một tiếng, đồng thời huy động một cự chưởng lên, cự chưởng hơi động, tức thì cuồng phong cuộn xoáy lên, theo đó một đám cát bụi lập tức ngưng tụ thành hư ảnh một cái cự chưởng, tiếp đấy nó vừa đưa mắt vừa quét hư ảnh cự chưởng qua khắp bốn phía.
“Phốc” “Phốc” hai tiếng, hai ảo ảnh trong đó bị hư ảnh cự chưởng này quét qua một cái liền hóa thành từng điểm sáng đen tán loạn ra.
Mặt đất cát quanh đó thình lình như bị cào một lớp cát đen dày đặc sâu vài tấc.
Bản thể Liễu Minh ở phía sau lưng cự thú lại thoáng mờ đi rồi đột nhiên bắn vọt về phía sau, vất vả lắm mới tránh được cái bóng cự chưởng kia.
Một hồi âm thanh rồng ngâm vang vọng tới tận chân trời truyền ra, bốn con vụ giao màu đen dài bảy, tám trượng từ trên người Liễu Minh xông ra, tiếng “phốc phốc” vang lên, tức thì cả bốn con cùng xông vào trong đám cát bụi ngập trời kia rồi gào thét đánh tới phía sau lưng sa hùng.
Cùng lúc đó, thân hình Liễu Minh nhoáng cái lại huyễn hóa ra ba ảo ảnh rồi cùng xông lên.
Sa hùng khổng lồ nổi giận gầm lên một tiếng, đoạn xoay ngược người lại, hai đồng tử màu lục vằn vện những tia máu trên trán liên tục chuyển động, rồi từng cột sáng màu xanh lá nhao nhao đánh về phía ba ảo ảnh.
“Phành” “phành” hai tiếng.
Cột sáng màu xanh thuấn phát tới, quỷ dị hóa cứng hai ảo ảnh do Liễu Minh huyễn hóa ra thành hai tảng đá màu xanh lá, khiến cả hai ngay sau đấy tán loạn ra.
Nhưng chính vào lúc này, bốn bóng đen lóe một cái đã đến chỗ cạnh sa hùng khổng lồ, rõ ràng là bốn con vụ giao.
Nhưng chỉ thấy bên ngoài thân sa hùng có ánh sáng màu vàng lóe lên, từng tia sáng vàng hiện ra đồng thời ngưng tụ thành một vòng bảo hộ màu vàng, bảo hộ toàn thân nó đến mưa gió cũng không lọt.
Sau một khắc, bốn con vụ giao đồng loạt đánh lên trên vòng sáng.
Mấy tiếng “Ầm đùng đùng” trầm đục vang lên!
Ánh sáng vàng bên ngoài thân cự hùng sau một hồi lưu chuyển, cuối cùng tán loạn ra, nhưng uy năng bốn con vụ giao này cũng thình lình bị ngăn cản mất bảy tám phần, chỉ có một con vụ giao thực sự đánh lên trên người con sa hùng khổng lồ.
Cự hùng không kịp đề phòng liền đánh trúng, loạng choạng ngã xuống, nhưng sau khi khói đen tiêu tán, trước ngực nó lại chẳng thấy vết thương nào lưu lại.
Đúng vào lúc này, thân hình Liễu Minh lắc lư một cái, một quầng sáng đen lóe lên xuất hiện ở một bên sa hùng, hắn há miệng ra, tức thì tiểu kiếm màu vàng kim bay nhanh ra, đồng thời đón gió, nhoáng cái đã hóa thành một thanh phi kiếm dài hai thước tám thốn, lóe lên rồi chém xuống phía đầu con cự hùng.
Sa hùng khổng lồ vừa rồi bị Liễu Minh đánh lén nên sớm đã cực kỳ tức giận, “ngao ngao” tru lên hai tiếng, đồng tử quỷ dị trên trán bỗng nhiên nhíu lại rồi gắt gao nhìn thẳng về thanh phi kiếm vàng đang chém xuống.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Ánh sáng màu xanh lá ngưng tụ quanh bề mặt Hư Không phi kiếm khiến nó khựng lại giữa không trung, không cách nào chém xuống, tiếp đấy con mắt đỏ ngầu của cự hùng lại đảo một cái, nhìn sang Liễu Minh ở bên cạnh.
Liễu Minh cả kinh, khi còn chưa kịp phản ứng thì thân hình bỗng nhiên có cảm giác tê rần, không nhúc nhích được tí nào, đồng thời chỗ ngực đột nhiên xuất hiện một ít tinh thạch màu lục đang dùng tốc độ kinh người lan ra toàn thân.
Liễu Minh sau khi bị cự hùng cách không nhìn một cái liền bắt đầu bị hóa đá.
Sa hùng khổng lồ thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, tay vung mạnh lên hóa thành chưởng ảnh kình thiên nhắm chỗ Liễu Minh, hung hăng vỗ xuống.
Ầm! Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên.
Chỉ thấy chỗ Liễu Minh lúc này như núi lở đất nứt, đồng thời một cái dấu tay lớn đến vài chục trượng thình lình hiện ra.
_________________________________________________________
Người dịch: Chương này có hai chỗ mình xin nói thêm:
- Đoạn nói chuyện của Liễu Minh và Sa Sở Nhi vốn ở bản chuyển ngữ là xưng ta, ngươi. Tuy vậy thấy đôi trẻ khá tình cảm, lại xét từ quá trình quen biết nên mình chuyển ngôi chàng, nàng. Cơ bản điều này không sai vì TQ họ cũng như tiếng Anh chỉ biết I, You.
- Con mắt phụ con con sa hùng (gấu cát): Mình không rõ là nó màu xanh lục có tia máu vằn vện hay là tia máu màu xanh lục tỏa khắp mắt nó nên chọn nghĩa đầu tiên để làm tăng độ hung dữ. Điều này cơ bản cũng không ảnh hưởng gì đến nội dung. Mong bạn đọc thông cảm.