Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Chương 825: Tử Tinh Điêu
Tác giả: Vong Ngữ
Người dịch: Kunimi
Nguồn: bachngocsach.com
==========================================================
Gần nửa canh giờ sau, trong phòng khách của một động phủ không lớn lắm có sương mù xám mờ mịt lượn lờ, một vị nam tử có mấy sợi khói đen lượn quanh thân đang ngồi ngay ngắn trên một cái ghế gỗ, hai mắt nhìn chằm chằm vào một cây linh thảo mọc ra những phiến lá màu cam kết thành hình tròn bao quanh một nụ hoa đỏ thắm, được linh diễm màu vàng nhạt bao bọc.
“Tốt! Quả nhiên chính là Phần Tâm Thảo, luận về tuổi thì còn nhiều hơn ta tưởng một chút, không tồi!”
Nam tử lộ ra vẻ hài lòng trong mắt, hắc hắc cười nói.
“Nhiệm vụ mà Điền sư thúc căn dặn thì đệ tử sao dám quên. Chỉ là…” Liễu Minh đứng một bên thấy thế, vội vàng tiếp lời.
“Yên tâm, lão phu đã hứa với ngươi thì tự nhiên sẽ không nuốt lời. Tung tích hư không yêu thú đều được ghi chép trên tấm bản đồ này, có điều những nơi đó đều cực kỳ hiểm ác, chỉ e không dễ dàng đắc thủ được, lão phu khuyên ngươi một câu, chuẩn bị nhiều thêm một chút rồi hãy xuất phát cũng không muộn đâu.”
“Mặt khác, yêu thú này có tu vi Chân Đan cảnh, Liễu sư điệt cũng cẩn thận một chút thì tốt hơn, tránh việc bắt không được loại thú này mà trái lại còn thành mồi ngon trong miệng chúng.” Điền trưởng lão vẫn đang nhìn chăm chăm vào cây linh thảo trong tay, cũng chẳng ngẩng đầu cứ thế nói tiếp, đồng thời tay kia nhấc lên, tức thì một cuốn quyển trục có chút cổ xưa được ném ra.
"Đa tạ Điền sư thúc nhắc nhở!"
Liễu Minh đón lấy quyển trục, dùng thần thức quét qua xong liền cẩn thận thu nó vào trong tu di giới rồi lại hướng phía Điền trưởng lão, ôm quyền nói lời cám ơn.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì khác thì ngươi lui xuống trước đi a.” Điền trưởng lão sau khi đạt được linh thảo liền vội vàng hạ lệnh tiễn khách, bộ dạng dường như không thích bị người khác quấy rầy thêm chút nào.
Liễu Minh thấy thế, rất nhanh nhậy, lập tức cáo từ rời khỏi động phủ.
Thời gian sau đấy hắn liền trở về trong động phủ, treo cao Tạ Khách Lệnh, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu bản đồ trong tay.
*Tạ khách lệnh: Lệnh bài miễn tiếp khách, giống như cái thẻ Không làm phiền hay Don’t Disturb mà ta thường thấy.
Nhoáng cái lại qua hai tháng!
Trong thời gian này, Già Lam có qua động phủ Liễu Minh mấy lần.
Có điều hai người mỗi lần chỉ là trao đổi một ít tâm đắc tu luyện, với hôn sự thì cơ bản đều lặng im không nói, sau đấy nàng này cũng không nhiều lời nói sang chuyện gì khác mà nhẹ lướt đi, dường như hai người lúc này chỉ như là hảo hữu bình thường mà thôi.
Những việc này ở trong mắt những kẻ không biết chuyện, tự nhiên cho rằng Liễu Minh và Già Lam có quan hệ thân thiết, cảm tình rất tốt.
Mà tên Ôn An kia lại liền không dám tiếp tục có chủ ý với Già Lam, mỗi lần đi qua chỗ quanh Lạc U Phong và Phiêu Miểu Phong lại lập tức đi vòng, cơ bản không có đối diện với Liễu Minh, Già Lam chút nào cả.
Một ngày này, Liễu Minh lại bỏ một hồi xem xét tình hình Hạt Nhi và Phi Nhi.
Kết quả phát hiện hai đứa này tuy nói thương thế đã khôi phục được bảy tám phần rồi nhưng khí tức lộ ra có phần suy yếu, phần lớn thời gian trong mỗi ngày đều ngủ, xem ra việc tìm kiếm hư không thú, hai tên linh sủng này không cách nào hỗ trợ hắn được rồi.
Liễu Minh sau một phen cân nhắc, xong liền quyết định để hai đứa nó ở lại trong mất thất của động phủ để chúng dưỡng thương cho tốt, thuận tiện cất lời dặn dò hai đứa một phen, mở ra hết thảy cấm chế trong ngoài động phủ, sau đấy bèn đi ra khỏi động phủ, kết kiếm quyết, hóa thành một luồng sáng màu vàng kim xé gió bay đi, chỉ qua một thoáng đã biến mất trong dãy núi mênh mông.
Mấy tháng sau, ở một chỗ nào đó thuộc vùng tây bắc đại lục Trung Thiên.
Phóng mắt nhìn lại, trên mặt đất đều là lau sậy um tùm, cỏ hoang mọc cao ngang đầu, một trận gió thổi qua là sẽ thấy chúng như đại dương, nổi lên từng gợn sóng, khí hậu khô hanh rét lạnh dị thường.
Ở phần cuối thảo nguyên là một vùng núi non rộng lớn màu đỏ quạch dài liên miên, nhìn sang hai bên đều chẳng trông thấy bến bờ.
Lối vào một phường thị nào đó nằm ở khu vực rìa vùng núi non này, một luồng sáng màu vàng kim xé gió bay đến, ánh sáng thu lại, một thanh niên áo xanh từ trên không trung đáp xuống.
Hắn sau khi đánh giá xung quanh vài lần liền điềm tĩnh đi ra khỏi pháp trận, bước tới con đường gần đó.
Thanh niên này chính là Liễu Minh.
Hắn nhờ tấm bản đồ mà Điền trưởng lão đưa cho, thông qua mấy chục lần truyền tống cộng mấy tháng đi đường mới tới được chỗ này, lại phát hiện vùng núi non quanh đó cực kỳ rộng lớn, các loại chướng khí, hiểm địa trùng trùng điệp điệp, dù cho có bản đồ đánh dấu thì muốn tìm loại yêu thú thuộc tính không gian này cũng tuyệt chẳng phải chuyện dễ dàng.
May mắn là trước khi xuất phát hắn đã tìm đọc điển tịch trong tông môn, ở khu vực có hư không yêu thú qua lại thường thường kéo theo một loại yêu thú cấp hai hiếm gặp tên gọi Tử Tinh Điêu, điêu này trời sinh khứu giác linh mẫn dị thường mà lại đặc biệt yêu thích loại mùi khác thường tỏa ra trên người yêu thú mang thuộc tính không gian, thứ mùi này nhân loại không thể nhận ra được, thế nên loại Tử Tinh Điêu có tác dụng hỗ trợ tu sĩ truy tìm chính xác chỗ của hư không yêu thú.
Tử Tinh Điêu tuy tu vi khá thấp nhưng lại giảo hoạt nhát gan nên cũng có vài loại thủ đoạn huyền diệu để ẩn nấp bảo vệ tính mạng, là thứ không dễ bắt.
Hơn nữa Tử Tinh Điêu chỉ cao có vẻn vẹn nửa xích, tướng tá có phần ngoan ngoãn dễ thương, bộ lông trên người mềm mại, dưới ánh mặt trời chiếu vào sẽ phát ra một tầng tinh quang mờ mờ màu tím, thoạt nhìn hết sức diễm lệ bởi thế nên nữ tu đặc biệt yêu thích nó, một ít nữ đệ tử thế gia còn lấy việc có thể nuôi dưỡng một con Tử Tinh Điêu với tư cách linh sủng làm hãnh diện.
Kể từ đó, Tử Tinh Điều thường thường vừa xuất hiện trong phường thị liền bị rất nhiều nữ tu bỏ giá cao mua đi nên càng thêm khó thấy.
Nửa tháng trước, Liễu Minh thăm dò được trong phường thị này có một cửa hàng được gọi là ‘Bách Liệp Trai’ đã từng nhiều lần bán ra Tử Tinh Điêu, thế nên hắn lập tức ngựa không dừng vó chạy tới nơi này.
Xung quanh phường thị này cũng không có tông môn hay gia tộc quá lớn nào, bởi vậy ngươi lui tới trong này cũng không nhiều lắm mà đa phần lại là một ít tán tu cấp thấp, cảnh giới chỉ là Linh Đồ và Ngưng Dịch, thỉnh thoảng mới có thể thấy vài tên ăn mặc người của tông môn, gia tộc.
Hắn vì không muốn thu hút ánh mắt của người ngoài nên liền thay một bộ áo bào xanh bình thường, đồng thời áp chế khí tức xuống chỉ vẻn vẹn có Hóa Tinh sơ kỳ.
Liễu Minh quanh đi quẩn lại một phen xong liền ngừng chân trước một tòa lầu các nhỏ cao bốn, năm trượng nằm ở nơi có hai con đường giao nhau.
Chỉ thấy trên phần ngoài cửa sổ tòa lầu các này có treo một lá cờ lớn màu trắng mịt mờ, trên lá cờ thình lình có thấy ba chữ “Bách Liệp Trai” lớn hơi xiêu vẹo được viết bằng sơn đen.
Liễu Minh nhìn một cái đoạn mỉm cười, không chút do dự bước vào.
Vừa mới bước vào cửa, một gã đại hán khôi ngô thân hình cao lớn, thân mặc áo da hổ, chân mang xà ngoa, ăn vận y như Man tộc lập tức chạy ra đón chào.
“Tiền bối đại giá quang lâm tiểu điếm, không biết có gì cần ta ra sức chăng?” Đại hán khôi ngô đưa mắt nhìn qua Liễu Minh xong liền cả kinh, vội vã ôm quyền hỏi.
“Nghe nói nơi đây thường có bán ra Tử Tinh Điêu, hiện giờ còn có không?” Liễu Minh đảo mắt nhìn qua các loại tài liệu yêu thú được treo ngổn ngang lộn xộn trong tiệm đồng thời không khách khí hỏi thẳng.
“Tử Tinh Điêu này bổn điếm đúng là từng bán ra, nhưng mà yêu thú này cũng không dễ dàng thu vào trong tay được…” Đại hán khôi ngô nghe thế, tức thì chần chừ một chút rồi mới nhỏ giọng đáp.
“Hừ, có cái gì mà phải ấp úng thế, chỉ cần có con thú này thì ta sẽ không thiếu của ngươi chút linh thạch nào đâu.” Liễu Minh lòng vui vẻ nhưng mặt ngoài lại hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
“Tiền bối đừng trách, trong cửa hang ta không có yêu thú này nhưng mà hôm qua tại hạ vừa khéo nghe được có vị bằng hữu bắt được một con, có lẽ còn chưa bán ra. Tiền bối trước ngồi chờ một lát, đợi tại đưa tin cái.” Đại hán khôi ngô này tu vi chỉ vẻn vẹn có Ngưng Dịch sơ kỳ, bị Liễu Minh đảo mắt quét qua một cái liền cảm thấy cả người giật mình, không dám trù trừ thêm chút nào, lập tức trả lời.
“Ngồi thì cũng không cần, ta liền chờ ở chỗ này, một khi giao dịch thành công thì cũng không thiếu chỗ tốt cho ngươi.” Liễu Minh không cần nghĩ ngợi nói.
Đại hán khôi ngô nghe vậy, gấp gấp gật đầu sau đó liền đi về phía một gian mật thất ở sau cửa hàng.
Liễu Minh thực ra đã sớm tìm hiểu rõ ràng về cái Bách Liệp Trai này, chủ tiệm kia cũng không phải loại người thiện lương gì, những tài liệu và yêu thú hiếm có cũng chẳng có đặt trong tiệm mà thường tạm thời lấy các loại lý do như không có hàng rồi hàng có tiền cũng không mua được để đẩy giá lên cao kiếm món lợi kếch sù, chắc chắn cái gọi là bằng hữu kia cũng chỉ một loại lý do thoái thác mà thôi.
Nhưng mà chỉ cần có thuận lợi mua được Tử Tinh Điêu thì chỉ một ít linh thạch kia, Liễu Minh cũng không có để tâm.
Một lát sau, đại hán khôi ngô đi từ trong mật thất ra, tươi cười nói.
“Hồi bẩm tiền bối, huynh đệ nhà ta đúng là trên tay có một con Tử Tinh Điêu, hắn đồng ý dùng giá thấp năm mươi vạn linh thạch nhượng lại cho tiền bối. Có điều yêu thú này cũng không có ở trong phường thị mà để ở trong động phủ của hắn rồi.”
“Năm mươi vạn linh thạch?” Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn đại hán khôi ngô.
Giá cả này và giá trên dưới hai mươi vạn mà hắn nghe ngóng trước đây quả thực chênh lệch nhau khá nhiều.
“Tiền bối có điểm không biết, Tử Tinh Điêu này vốn số lượng không nhiều, chỗ bắt chúng lại là địa vực nguy hiểm có nhiều hư không yêu thú qua lại, thường thường bốn, năm người cẩn thận từng ly từng tí, ôm cây đợi thỏ chờ đến mấy tháng mới có thể bắt được một con. Nhưng nếu tiền bối thật muốn thì tại hạ liền thay bằng hữu ta quyết định, giảm giá một chút cho tiền bối, bốn mươi vạn linh thạch có được không ạ? Mười vạn kia coi như là ta thay bằng hữu hiếu kính tiền bối, hy vọng tiền bối có thể năng tới bổn điếm, đồng thời thỉnh thoảng có thể chiếu cố một chút.” Đại hán khôi ngô khẽ nhếch môi nói.
“Được rồi, ta cũng lười trả giá, bốn mươi vạn thì bốn mươi vạn, có điều phải mất bao lâu bằng hữu ngươi mới có thể đem con Tử Tinh Điêu đó tới?” Liễu Minh nhướng mày, nghiêm nghị hỏi.
“Bằng hữu ta ngụ trong chỗ gần dãy núi, ba ngày sau tiền bối tới lấy là được.” Đại hán khôi ngô vui vẻ, cung kính đáp.
“Được, ba ngày sau ta lại đến cửa. Hắc hắc, nếu đến lúc đó mà không thấy con thú kia thì…”
Liễu Minh vứt lại một câu rồi liền hắc hắc một tiếng, dạo bước đi ra khỏi cửa hàng. Chủ tiệm khôi ngô nghe thế, gương mặt lập tức có vài phần trắng bệch.
Liễu Minh sau khi rời khỏi cửa hàng kia liền tùy tiện tìm một nhà chuyên cung cấp khách sạn phục vụ việc ăn ở, nghỉ ngơi cho tu sĩ để kiếm chỗ ở tạm xong thân hình lóe lên rời khỏi phường thị, đi về chỗ khách sạn mình trú chân.
Không lâu sau khi hắn rời Bách Liệp Trai kia, một gã tu sĩ mặt mày sơ lãng, thân vận y phục màu trắng, có chút phong phạm công tử văn nhã liền dạo bước đi vào.
*sơ lãng: Ý chỉ mặt mày trắng trẻo, ngũ quan cân đối rõ ràng.
“Vị công tử này cần thứ gì? Trong bổn điếm các loại tài liệu liên quan yêu thú chính là cái gì cần có cũng đều có.” Đại hán khôi ngô vội vàng tiến ra đón, vẻ mặt tươi cười nói.
“Tử Tinh Điêu có không?” Tu sĩ áo trắng lại không có nói lời thừa, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Cái này… Chỉ sợ làm công tử thất vọng rồi, bổn điểm chỉ vẻn vẹn có một con Tử Tinh Điêu, sáng sớm nay liền bị một tiền bối Hóa Tinh dự định mang đi.” Đại hán khôi ngô nghe thế, thoáng sững sờ nói.
“Ngươi gọi một tên Hóa Tinh là tiền bối thì ta đây tính là cái gì, thực là loại phế vật có mắt không tròng!”
Tu sĩ áo trắng nghe thế, sắc mặt trầm lạnh, trên người có một tiếng “Oành” vang lên, tức thì một luồng khí tức Chân Đan cảnh cường đại không chút che giấu tán phát ra.
Đại hán khôi ngô chỉ có Ngưng Dịch cảnh, tuy nói thân hình cao lớn nhưng cái đó làm sao chống lại linh áp chấn nhiếp như thế kia, “Phù phù” một tiếng, không kịp đề phòng ngồi phệt xuống đất, mặt mũi trở nên chẳng có chút huyết sắc nào.