Liễu Minh lắc đầu cười cười. Tuy hắn cũng có ý định thăm thú Trung Ương Hoàng Thành một chút thế nhưng thời gian vẫn còn dư dả, cũng không cần vội vã nhất thời. Sau chốc lát tĩnh tọa, hắn khẽ lộn một tay, lấy ra một tấm lệnh bài tím biếc, chính là lệnh bài thân phận của Hoàng Phủ Ngọc Phách. Liễu Minh vốn đã kiểm tra cẩn thận một phen vì vậy biết rõ lệnh bài này cũng không chỉ là tín vật đơn thuần mà còn là một kiện pháp bảo, hơn nữa rõ ràng còn bị tế luyện qua. Giờ phút này, chỉ cần Hoàng Phủ Ngọc Phách có mặt tại Trung Ương Hoàng Thành, nhất định cảm ứng được ngay họ Liễu đã có mặt ở đây. Ngày đó, sau khi rời khỏi bí cảnh Ma Uyên, vấn đề xử lý quan hệ với Triệu Thiên Dĩnh vẫn luôn quanh quẩn trong lòng họ Liễu khiến hắn chưa thể đưa ra quyết định.
“Được rồi, cân nhắc những chuyện này cũng chỉ phí công, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Liễu Minh lắc đầu, dứt bỏ toàn bộ ý niệm rồi sau đó lấy ra ngọc giản xanh biếc kia, tiếp tục xem xét nội dung bên trong. Ngoài địa độ Trung Ương Hoàng Thành, còn có một đoạn giới thiệu hắn còn chưa kịp xem kỹ.
...
Trong lúc Liễu Minh đang xem xét ngọc giản bên mình, sâu trong một tòa tháp tại Ma Hoàng cung, tiến vào một gian mật thất kín đáo, Hoàng Phủ Chiêm Thiên đang lẳng lặng đứng hầu. Trên ghế chủ tọa bên cạnh lão là một người đàn ông trung niên áo tím đang ngồi ngay ngắn, chính là đương kim Ma Hoàng, Hoàng Phủ Ung. Trên hai chiếc ghế hai bên trái phải bên dưới đều có người ngồi, bất ngờ đều là những tồn tại cấp Thông Huyền. Bên tay trái là hai người bận áo vàng. Đang ngồi là một người đàn ông trung niên áo vàng, thoạt nhìn không quá ba mươi mấy tuổi, dung mạo cực kỳ anh tuấn, khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi rói. Sau lưng y là một thiếu phụ áo vàng, đúng là trưởng lão Ngân Thiền dẫn đội gia tộc Long thị tại bí cảnh Ma Uyên ngày đó. Kể từ đó, có thể dễ dàng đoán ra thân phận của nam tử áo vàng kia, chính là gia chủ hiện tại của gia tộc Long thị, Long Ế.
Đối diện hai người Long gia là hai người áo đỏ. Người ngồi trên ghế là một lão già cao gầy, tay áo vừa dài vừa rộng. Điểm nổi bật nhất của lão chính là nốt ngọc châu màu máu có hình giọt nước đặt tại mi tâm. Người này chính là gia chủ của gia tộc Khổng Tường, Khổng Tường Võ. Bên cạnh lão là một thanh niên vận huyết bạo, thoạt nhìn không quá hai mươi mấy tuổi. Toàn thân của gã phát ra trận trận tà khí, dù đứng trước mặt Hoàng Phủ Ung cùng gia chủ Long gia cũng không hề có ý thu liễm.
“Ma Hoàng đại nhân, người triệu tập hai nhà chúng ta tới đây là vì chuyện gì, xin cứ nói thẳng.” Giọng nói có chút lãnh đạm của lão già áo đỏ vang lên.
Lão ta nói chuyện không hề có chút khách khí, tựa hồ căn bản không cần e ngại Ma Hoàng như Hoàng Phủ Ung. Bất quá trên mặt Hoàng Phủ Ung cũng không xuất hiện tí nào dị sắc. Ngược lại Hoàng Phủ Chiêm Thiên đứng sau lưng y lại khẽ cau mày một phát sau đó lập tức ha ha cười nói:
“Ha ha, Khổng Tường gia chủ không cần nóng vội. Cao Hách gia chủ cũng vừa tiến vào Hoàng thành trong chiều nay. Ma Hoàng đại nhân đã cho mời y tới đây. Tính toán thời gian, có lẽ cũng sắp đến rồi, kính xin Khổng Tường gia chủ chờ thêm một lát.”
Lão già huyết bào nghe vậy bèn không nói thêm gì nữa mà nhắm mắt lại. Về phần hai người Long gia, từ đầu đến cuối đều không hề lên tiếng. Sau khi liếc nhìn Hoàng Phủ Ung một cái thật nhanh, Long Ế lập tức dịch chuyển ánh mắt sang nơi khác tiếp đó đón lấy chén trà trên bàn, khẽ nhấp một ngụm.
Kết quả không đến nửa nén hương sau, tiếng bước chân đã từ bên ngoài đại điện truyền vào. Hai người đàn ông áo đen cùng một nam tử y phục tím biếc đã nhanh chóng tiến vào. Hai người áo đen thoạt nhìn tuổi chừng bốn mươi, thân hình cao lớn, sắc mặt hồng kiện, một đôi mắt hổ không giận mà uy. Kỳ lạ hơn chính là, bất luận dung mạo hay khí chất của bọn họ đều vô cùng giống nhau, tựa như là do một mẹ sinh ra. Trên lưng đại hán đi sau có đeo một chiếc hộp sắt đen thui dài chừng hai thước, rộng hơn một thước. Cả người tản ra khí tức vô cùng âm lãnh. Đại hán áo đen đi ở phía trước một tay cầm quạt, thoạt nhìn giống như một người đàn ông đứng tuổi binh thường. Thế nhưng ngay khi hai người cùng nhau tiến đến, ánh mắt của mọi người trong đại điện đã bị thu hút về phía họ.
“Cao Hách huynh, lần trước từ biệt đã là chuyện của trăm năm về trước. Tu vi của các hạ tăng tiến thật nhanh, đúng là chuyện đáng mừng.” Hoàng Phủ Ung nhìn về phía đại hán cầm quạt, trong mắt tinh quang lóe lên đồng thời ha ha cười nói.
Khổng Tường gia chủ cùng gia chủ Long gia đồng dạng nhìn về phía nhân vật này. Một người hơi đổi sắc mặt, thoạt nhìn có chút âm trầm. Người còn lại không đổi thần sắc, bộ dáng tươi cười nhàn nhạt như trước.
“Ma Hoàng đại nhân quá khen, chút bổn sự cỏn con làm sao có thể so sánh với ngài cho được.” Cao Hách gia chủ vừa thu vào cây quạt trên tay vừa tươi cười đáp lễ.
Hoàng Phủ Ung cười nhạt một tiếng, một tay bày ra tư thế mời, ý bảo hai người đối phương ngồi uống. Trong lúc đó, nam tử áo tím dẫn bọn họ xuống đây đã sớm quay người rời đi.
“Ma Hoàng đại nhân, hôm nay đại diện ba nhà chúng ta đều đã đến đủ. Mong người nói ra mục đích của lần triệu kiến hôm nay.” Lão giả vận huyết bào tỏ vẻ mất kiên nhẫn, không đợi Cao Hách gia chủ ngồi xuống đã chợt đánh tiếng thúc giục.
“Khổng Tường huynh không cần nóng vội, bổn hoàng sẽ lập tức nói rõ cho chư vị được biết.” Hoàng Phủ Ung từ tốn đáp lại một câu, không hề tỏ ý tức giận.
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Chiêm Thiên đã giơ cao một tay khiến cho cửa lớn cung điện lập tức đóng lại, đồng thời một tầng hào quang tím biếc như có như không theo đó hiện lên bốn phía, bao phủ toàn bộ cung điện vào trong. Thoạt nhìn giống như một đạo cấm chế cách âm nào đó.
“Kỳ thật, lần này triệu tập ba vị đến đây là muốn nói đến sự việc tại bí cảnh Ma uyên mười năm về trước.” Hoàng Phủ Ung chậm rãi nói ra.
Một lời vừa dứt, lão già mặc huyết bào cùng đại hán cầm quạt đều hơi đổi sắc mặt. Ngược lại, gia chủ Long gia bên cạnh vẫn điềm nhiên như cũ, giống như những gì Hoàng Phủ Ung đề cập đến không hề có quan hệ với y.
“Hành trình tiến vào bí cảnh Ma Uyên lần trước đã khiến mấy nhà chúng ta tổn thất thảm trọng. Khôi Triệu tôn giả cùng chín tên Ma Tướng Thiên Tượng cảnh của Hoàng Phủ gia chúng ta đều không thể rời khỏi nơi đó. Ngoài ra, Khổng Tường Tư trưởng lão cùng Cao Hách Yểm trưởng lão cũng không may vẫn lạc tại bí cảnh này, thật khiến người ta buồn phiền cảm thán.” Hoàng Phủ Ung nói đến đây liền không kìm được thở dài một hơi.
Cao Hách gia chủ nghe nói đến đây, ánh mắt có chút trầm xuống bất qua y vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo. Lão già huyết bào nghe xong lời ấy, mặt mũi bỗng dưng trở nên cực kỳ khó coi, giống như bị người ta động vào vết sẹo trên người, trong mũi hừ lạnh một tiếng.
Tứ đại gia tộc quyền thế ngập trời, mỗi nhà đều đã trải qua nhiều đời truyền thừa thế nhưng thực lực mỗi bên ẫn luôn có mạnh có yếu. Vốn dĩ, gia tộc Cao Hách là thế lực mạnh nhất. Bất quá Liễu gia đột nhiên phản loạn, hơn nữa còn bày ra thực lực không chỉ khiến toàn bộ đại lục Vạn Ma khiếp sợ mà còn có thể chính diện chống lại Trung Ương Hoàng Triều. Tuy đã sớm bị tước bỏ danh hiệu một trong bốn gia tộc lớn nhất, thế nhưng thế gian vụng trộm bình luận thực lực của Liễu gia đã sớm áp đảo gia tộc Cao hách, trở thành đệ nhất gia tộc quyền thế kinh thiên. Hôm nay chỉ còn lại tam đại gia tộc, Cao Hách thế gia vẫn giữ được sức mạnh cùng thế lực rộng lớn của mình. Gia tộc Long thị tuy rằng không quá nổi bật nhưng chưa từng có người đủ can đảm khinh thường bọn họ vì vậy gia tộc Khổng Tường mặc nhiên bị xem thế lực yếu nhất.
Trong vạn năm qua, số mệnh của thế gia này vẫn luôn không tốt. Mấy gã Ma Nhân Thiên Tượng đỉnh phong đều lần lượt bỏ mình dưới lôi kiếp trong lúc đột phá cảnh giới Thông Huyền. Trong tộc tuy có vài vị trưởng lão Thông Huyền nhưng một trong số đó đã vẫn lạc khi gặp biến cố ngoài ý muốn tại mấy ngàn năm trước. Lần này, Khổng Tường lại không thể rời khỏi bí cảnh Ma Uyên. Cùng y chôn thây ở đó còn có bốn gã tộc nhân cấp Thiên Tượng thực lực mạnh mẽ. Đủ loại nguyên nhân đã khiến thực lực của gia tộc Khổng Tường trở nên yếu đi vì vậy sắc mặt của lão giả mặc huyết bào không khỏi trở nên khó coi.
“Ma Hoàng đại nhân vô duyên vô cớ nhắc tới việc này làm gì. Sư tình đã qua mười năm, chẳng lẽ lại có thể khiến cho những người đã chết sống lại hay sao?” Khổng Tường gia chủ hừ lạnh một tiếng.
“Hồi sinh người chết là chuyện không thể. Thế nhưng bí cảnh Ma Uyên tuy rằng nguy hiểm, nhưng dựa vào sự hiểu biết của mấy nhà chúng ta với địa phương này, chỉ cần cẩn thận một ít, có lẽ không đến mức tổn thất vài vị đại năng Thông Huyền như vậy. Chẳng lẽ các vị không cảm thấy hành trình tiến vào bí cảnh lần này có chút cổ quái hay sao?” Ma Hoàng liếc nhìn lão già áo đỏ, giọng nói vô cùng thâm ý.
“Nói vậy chẳng lẽ Ma Hoàng đại nhân biết được bên trong bí cảnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Khổng Tường Võ nghe vậy liền cả kinh hỏi lại.
Cao Hách gia chủ gần đó cũng chăm chú quan sát vẻ mặt Ma Hoàng. Đội ngũ hạch tâm do hai nhà Khổng Tường, Cao hách phái đến Ma Uyên toàn quân bị diệt vì vậy bọn họ không hề nhận được tin tức quan trọng nào. Tuy rằng về sau đã từng phái người điều tra một thời gian ngắn nhưng vẫn không thu hoạch được gì, hai gia tộc này liền bỏ qua việc tiếp tục tra xét. Giờ phút, dựa theo ý tứ của Ma Hoàng, dường như y đã biết rõ nội tình bên trong Ma Uyên. Đến khi nghĩ lại, nhân thủ Hoàng Phủ thế gia phái đến Ma Uyên tuy rằng cũng bị tổn thất phần lớn nhưng cuối cùng vẫn có Hoàng Phủ Ngọc Phách thoát được ra ngoài.
“Không sai.” Hoàng Phủ nhẹ gật đầu nói ra, trong mắt lóe lên tinh quang.
Cao Hách gia chủ cùng Khổng Tường Võ lập tức biến đổi sắc mặt.
“Kính xin Ma Hoàng đại nhân chỉ điểm sai lầm. Có phải tộc nhân của ta đã bị người ta hãm hại bên trong Ma Uyên?” Nam tử cầm quạt bỗng nhiên đứng lên, lạnh giọng nói ra.
“Cao Hách huynh không cần kích động, trước tiên hãy ngồi xuống đã.” Hoàng Phủ Ung cười nhạt một tiếng.
Nam tử cầm quạt lúc này mới hậm hực ngồi xuống. Vị gia chủ này tên là Cao Hách Duệ. Năm đó vốn nổi danh trong tứ đại gia tộc bởi tính tình nóng nảy. Hôm nay sau khi trở thành gia chủ Cao Hách thế gia, tính tình của y dù đã thu liễm rất nhiều nhưng vẫn nóng như lửa hơ.
“Hôm nay, bổn hoàng sẽ công bố chân tướng bên trong bí cảnh Ma Uyên cho ba vị gia chủ được biết.” Hoàng Phủ cao giọng tuyên bố đồng thời vỗ nhẹ hai tay.
Chỉ thấy cánh cửa đại điện mở ra, một cô gái bận áo bào trắng che mặt đi đến, đúng là Hoàng Phủ Ngọc Phách.
“Tin tưởng mấy vị cũng biết, Ngọc Phách trưởng lão là người may mắn sống sót rời khỏi bí cảnh Ma Uyên, cũng là người tận mắt chứng kiến một ít sự tình lúc đó.” Hoàng Phủ tiếp lời.
Cao Hách Duệ cùng Khổng Tường Võ chăm chú quan sát Hoàng Phủ Ngọc Phách.
“Hai vị gia chủ, ta quả thực biết rõ một ít sự tình bên trong bí cảnh Ma Uyên cũng như nguyên nhân khiến cho nhân thủ hai nhà các vị toàn quân bị diệt.” Hoàng Phủ Ngọc Phách cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Kính xin Ngọc Phách trưởng lão chỉ điểm, hai nhà chúng ta vô cùng cảm kích.” Cao Hách Duệ trầm giọng nói ra.
Khổng Tường Võ cũng chậm rãi gật đầu, sắc mặt lạnh lẽo đến cực điểm.