Xem ra nếu không phải thanh niên kia hô lên rất nhanh, chỉ e sẽ thực sự bị cắt đi cánh tay cẳng chân rồi.
Gã thanh niên sau khi nhận thua, không đợi đại hán mặc cẩm bào tuyên bố thắng bại, lập tức mặt mày sợ hãi nhảy xuống lôi đài.
Điều này làm cho mọi người ở dưới lôi đài đang xem cuộc chiến xôn xao một hồi, tất cả đều nhao nhao bàn tán.
“Vị Bạch sư đệ này thật lợi hại, chỉ dùng một tay xuất ra Phong Nhận Thuật đã dễ dàng đánh bại hai đối thủ rồi, không biết còn ẩn giấu thủ đoạn nào nữa không?!”
“Chiêu Phong Nhận thuật của hắn sao có thể xuất ra nhanh như vậy, ta cảm giác như hắn ta không cần niệm chú vậy, uy lực cũng vượt xa Phong Nhận bình thường.”
“Đồ đần, ngươi còn không nhận ra ư. Thuật Phong Nhận mà Bạch sư đệ tu luyện đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn trong truyền thuyết, thậm chí nói không chừng trong thần thức đã ngưng kết ra Thuật Ấn rồi!”
“Thuật Ấn? Đó là cái gì?”
“Cái này ... Ngay cả Thuật Ấn mà ngươi cũng không biết, vậy mà còn dám nói năng bừa bãi. Khi nào trở về ngươi hỏi trưởng bối là sẽ biết.”
…
Bên lôi đài số một huyên náo như thế, đương nhiên sẽ làm cho những đệ tử các lôi đài gần đấy chú ý, cũng có mấy đệ tử Man Quỷ Tông vẫn luôn không để ý tình hình vừa rồi tò mò đi tới, mỗi người đều hỏi han một chút.
“Ồ, nhìn xem … Không phải Bạch sư huynh ư! Ta … ta không nhìn lầm chứ, trên lôi đài số một … đúng là Bạch sư huynh rồi, lá cờ sau lưng không phải là đại diện cho vị trí đệ tử hạch tâm thứ chín sao!” Tiết Sơn vừa mới cùng vài tên đồng môn hiếu kỳ đi tới xem náo nhiệt, sau khi ánh mắt tùy tiện nhìn lướt qua bệ đá, lập tức giật mình nói năng lắp bắp.
Vạn Tiểu Thiến bên cạnh và mấy tên đệ tử nội môn khác của chi Cửu Anh, sau khi vừa nhìn rõ ràng khuôn mặt Liễu Minh trên đài, cũng trợn mắt há mồm.
Cũng giật mình như thế, còn có một vài đệ tử Quỷ Man Tông quen biết Liễu Minh.
Trong đó người bị chấn động lớn nhất chính là Mục Tiên Vân, vị thiếu phụ xinh đẹp có chút hiểu rõ Liễu Minh.
Nàng này sau khi vừa xem xong trận Đỗ Hải đánh bại một gã khiêu chiến mới đi qua những lôi đài khác một vòng, kết quả là nhìn thấy Liễu Minh đang đứng trên lôi đài số một.
Lúc này nét mặt Mục Tiên Vân cực kỳ phức tạp, có kinh ngạc có vui mừng có sợ hãi, nhưng sau đó tất cả đã bị sự vui mừng lấn át.
Liễu Minh thật sự có thực lực tiến vào những vị trí đầu trên bia Thái Âm, cho dù là Chưởng môn Man Quỷ Tông cũng phải cân nhắc đến chuyện lô đỉnh của Cao Trùng có nên thay đổi hay không.
Nếu Liễu Minh có thể lọt vào danh sách ba người đứng đầu đệ tử hạch tâm, cũng có thể còn sống trở về từ thí luyện sinh tử, cháu gái của mình càng là tuyệt đối bình yên vô sự, các vị tiền bối cao tầng trong tông sẽ tuyệt không cho phép một người có quan hệ mật thiết với một đệ tử có công hiến lớn cho tông môn, bị một đệ tử đồng môn khác làm tổn thương.
Trong lúc Mục Tiên Vân đang vô cùng vui sướng, cuối cùng trên lôi đài số một đã không còn ai dám bước lên khiêu chiến.
Sau khi hạt cát cuối cùng chảy xuống, vị Linh Sư mặc cẩm bào đứng ngay tại chỗ tuyên bố khiêu chiến trên lôi đài số một đã hoàn toàn kết thúc.
Mười đệ tử ngồi dưới lá cờ trên lôi đài, tạm thời đã có được vị trí, trước lúc bắt đầu đợt khiêu chiến lần thứ hai, bất kỳ kẻ nào cũng không có quyền khiêu chiến bọn họ.
Nghe Linh Sư mặc cẩm bào tuyên bố như vậy, phần lớn đệ tử dưới đài đều nhìn lên mười người Liễu Minh trước mặt bằng ánh mắt hâm mộ tôn sùng.
Nếu dựa theo kết quả những lần thi đấu trước, có lẽ sẽ có gần nửa số người trong mười đệ tử trên bệ đá kia sẽ bảo toàn được thứ hạng trong mười vị trí đầu.
Cho dù có bị rớt hạng trong đợt khiêu chiến thứ hai đi nữa, những người này cũng vẫn sẽ có một vị trí rất cao trong danh sách những đệ tử hạch tâm trên bia Thái Âm.
Mấy người Liễu Minh nghe xong tuyên bố kết thúc của vị Linh Sư mặc cẩm bào, cũng nhanh chóng xuống đài.
"Bạch sư đệ, ngươi đã mang đến thể diện cho chi Cửu Anh chúng ta rồi."
"Bạch sư huynh, chúc mừng huynh. Huynh chính là người đầu tiên trong mấy lần thi đấu Đại Giác gần đây tiến vào danh sách mười người đứng đầu đấy."
"Hắc hắc, từ bây giờ, xem mấy tên chi khác kia còn dám coi thường chi Cửu Anh chúng ta như trước nữa không!"
...
Liễu Minh vừa mới đi xuống khỏi lôi đài, Tiết Sơn, Vạn Tiểu Thiến và vài tên đệ tử nội môn Cửu Anh Sơn khác, lập tức nhào tới vây quanh, cực kỳ hưng phấn nhao nhao nói.
Liễu Minh đương nhiên chỉ khiêm tốn ứng đối vài câu, nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền tới :
"Bạch sư đệ, ngươi thật đúng là thâm tàng bất khả lộ. Tuy nhiên, đừng tưởng rằng ngưng kết ra Thuật Ân Thuật Phong Nhận là đã có thể giữ được vị trí trong mười thứ hạng đầu. Theo ta được biết, hiện giờ mấy tên đệ tử đang xếp sau vẫn đang giữ sức, chuẩn bị cho đợt khiêu chiến thứ hai mới tung ra bản lĩnh chân chính. Ngươi muốn ta chúc mừng bây giờ, hay là đợi tới lúc kết thúc thi đấu mới tới chúc mừng ngươi đây?!"
Chính là đám người Cao Trùng và vợ chồng Thạch Kiên cùng nhau đi tới, từ xa đã lạnh lùng nói với Liễu Minh, bên cạnh gã là Mục Minh Châu, ánh mắt nàng ta nhìn về phía Liễu Minh có chứa một chút giật mình.
Hiển nhiên là vì chuyện Liễu Minh đạt được một thứ hạng trong mười người đứng đầu, đã làm cho nàng này cực kỳ khiếp sợ.
"Cao sư đệ, ta có giữ được vị trí trong mười thứ hạng đầu hay không, ngươi cứ đợi vòng khiêu chiến thứ hai kết thúc là sẽ biết ngay thôi." Liễu Minh quay đầu liếc mắt nhìn Cao Trùng, sau đó thản nhiên nói.
"Được, Cao mỗ sẽ chống mắt lên xem." Sắc mặt Cao Trùng vô cùng lạnh lẽo, hung hang nhìn chằm chằm Liễu Minh, sau đó gã liền quay người dẫn đầu những kẻ khác rời đi.
Tiết Sơn và mấy đệ tử Cửu Anh đứng bên cạnh, tất nhiên hiểu được sự mẫu thuẫn giữa Liễu Minh và Cao Trùng, không kìm được mà quay mặt nhìn nhau.
Sau khi tỷ thí trên lôi đài số một chấm dứt, tỷ thí trên những lôi đài khác cũng đến thời điểm cuối cùng, lôi đài này nối tiếp lôi đài kia mà kết thúc khiêu chiến.
Đến tận khi trời đã bắt đầu tối, trên lôi đài cuối cùng cũng đã không còn ai lên đài nữa.
Đúng lúc này, Chưởng môn Man Quỷ Tông từ trên ngọc đài bay ra thật nhanh, từ trên không trung tuyên bố vòng thứ nhất của cuộc tỷ thí đã kết thúc, ngày mai sẽ bắt đầu khiêu chiến xếp hạng bậc thang giữa những đệ tử hạch tâm với nhau.
Chúng đệ nghe xong lập tức giải tán.
Cái gọi là khiêu chiến xếp hạng bậc thang, chính là một trăm đệ tử chia làm mười bậc thang, mỗi một người đều có thể tiến về nhóm mười đệ tử đứng ở bậc thang phía trên rồi chọn một người trong số đó tiến hành khiêu chiến. Nếu thắng thì lập tức chiếm được vị trí của người bị khiêu chiến ở bậc thang tiếp theo, hơn nữa có thể lại khiêu chiến đệ tử ở bậc thang cao hơn. Còn nếu thua thì ở nguyên vị trí cũ.
Như vậy, mười đệ tử đứng ở bậc thang cuối cùng và đầu tiên, thì chỉ có thể đi khiêu chiến hoặc tiếp nhận khiêu chiến mà thôi.
Đương nhiên như những lời Cao Trùng đã nói, đúng là có nhiều đệ tử không dùng bản lĩnh chân chính của mình trong lần khiêu chiến vừa rồi. Trong vòng khiêu chiến thứ hai, chính điều này mới là điều quyết định đái khái vị trí giữa những đệ tử hạch tâm.
Liễu Minh tất nhiên sẽ không giám lơi lỏng, sau khi rời khỏi núi đá, về tới chỗ ở, ý định của hắn là nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt một phen.
Nhưng chưa được bao lâu đã có một gã đệ tử ngoại môn đi vào sân nhỏ truyền lời, nói là Khuê Như Tuyền cho gọi hắn.
Liễu Minh cũng không bất ngờ lắm với chuyện này, trong lòng hắn suy nghĩ một chút, sau đó liền đáp ứng một tiếng rồi bước ra khỏi phòng, bay thật nhanh thẳng tới đỉnh núi.
Một lát sau, hắn đã xuất hiện trong đại điện nghị sự trên đỉnh núi.
Tại đó, ngoại trừ Khuê Như Tuyền, Chu Xích, đạo cô họ Chung ra, Thạch Xuyên cũng đang khoanh tay đứng một bên.
Liễu Minh vội vàng tiến lên cúi người thi lễ.
"Thông Thiên, không cần đa lễ, đứng lên đi. Lần này ngươi làm rất tốt, vậy mà có thể chiếm được một vị trí trong nhóm mười đệ tử đứng đầu, điều này quả thực mang đến cho ba người chúng ta một niềm vui bất ngờ." Khuê Như Tuyền vừa thấy Liễu Minh tiến đến, lúc này mỉm cười nói.
Chu Xích và đạo cô họ Chung cũng tươi cười nhìn về phía Liễu Minh.
"Không dám, đệ tử cũng chỉ may mắn mới có thể làm được như thế." Liêu Minh cung kính trả lời.
"Hắc hắc, cái khác có thể nói là may mắn, nhưng với tu vi Linh Đồ hậu kỳ và Thuật Phong Nhận Đại viên mãn có thể là may mắn hay sao? Cũng do ta và hai sư thúc sư cô của ngươi, không biết ngươi lại có tư chất trên phương diện tu luyện pháp thuật như vậy. Nếu không chúng ta đã sớm cung cấp nhiều tài nguyên cho ngươi, ngoài ra còn chỉ điểm thêm một chút, ta tin tưởng thực lực của ngươi sẽ phải cao hơn một tầng nữa." Khuê Như Tuyền có chút nuối tiếc nói.
"Quả thực trước đây không lâu, đệ tử mới biết ngưng kết ra Thuật Ấn là chuyện cực kỳ khó khăn như vậy, nếu không nhất định sẽ bẩm báo chi tiết với Khuê sư." Biểu hiện của Liễu Minh đương nhiên hết sức thành thật.
"Ngươi không cần lo lắng gì cả. Ba người chúng ta mặc kệ ngươi có phải là Thiên Tuệ Linh Thể như trong truyền thuyết hay không, hay là bởi vì nguyên do nào khác mà ngưng kết được Thuật Ấn, chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có mấy phần nắm chắc với việc giữ được vị trí trong thứ hạng mười đầu đối với cuộc tỷ thí ngày mai?" Khuê Như Tuyền khoát khoát tay, thần sắc nghiêm túc hỏi.
"Điều này quả thật rất khó nóa. Nhưng nếu đệ tử không gặp phải người khiêu chiến quá yêu nghiệt, đệ tử nghĩ mình cũng có bảy tám phần nắm chắ." Hai mắt Liễu Minh sáng lên, trả lời như vậy.
"Bảy tám phần! Ha ha, xem ra tiểu tử ngươi ngoại trừ Phong Nhận Thuật Ấn ra còn ẩn giấu thủ đoạn khác a." Chu Xích nghe xong, vừa cười vừa nói.
Khuê Như Tuyền cũng lộ vẻ hết sức hài lòng.
"Rất tốt, hiện tại ta hỏi ngươi một câu, ngươi có bằng lòng bái làm môn hạ của ta hay không, ta muốn thu ngươi làm đệ tử thân truyền!" Đạo cô họ Chung từ nãy đến giờ không nói câu gì, lúc này đột nhiên mở miệng nói một câu khiến Liễu Minh thực sự giật mình.
Mặc dù hắn cũng đoán được chút ít lần này tới đây, hơn phân nửa là mình sẽ có được chỗ tốt, nhưng được đạo cô họ Chung thu làm đệ tử thân truyền thật đúng là một chuyện ngoài dự liệu.
Nhưng được trở thành đệ tử thân truyền của một vị Linh Sư, tất nhiên là chuyện hắn cầu còn không được.
"Đương nhiên bằng lòng, Thông Thiên bái kiến sư phụ!"
Liễu Minh chỉ suy nghĩ thoáng qua một chút, liền cúi người hành đại lễ với đạo cô, cung kính nói.
"Tốt lắm, đứng lên đi. Tuy ngươi chỉ là ba Linh Mạch, nhưng nếu có thể tu luyện tới Linh Đồ hậu kỳ, còn ngưng kết ra Thuật Ấn, nói không chừng cũng có một tia hi vọng tiến giai Linh Sư. Ngươi cũng ra mắt Khuê sư bá và Chu sư bá của ngươi đi." Đạo cô họ Chung thấy vậy, mỉm cười nói.
“Bái kiến Khuê sư bá, Chu sư bá!” Liễu Minh lập tức lại cung kính cúi đầu hành lễ với Khuê Như Tuyền và Chu Xích.
“Bạch sư điệt, từ nay về sau ngươi chính là đệ tử thân truyền của chi Cửu Anh chúng ta rồi, mau mau đứng dậy.” Khuê Như Tuyền hơi nghiêng người nói.
Chu Xích cũng khoát tay ý bảo hắn đứng dậy.
“Nếu như Thông Thiên đã hành lễ với hai vị sư huynh rồi, cách xưng hô cũng phải thay đổi. Mà hai người cũng phải có lễ gặp mặt chứ!” Đạo cô họ Chung đột nhiên cười khẽ nói với hai người.
“Hắc hắc, sư muội yên tâm. Nếu Thông Thiên đã được ngươi thu làm đệ tử thân truyền, lễ gặp mặt tất nhiên không thể thiếu được. Ta đây có ba khối Xích Diễm Châu, sẽ tặng cho cho Bạch sư diệt. Khi gặp cường địch hãy kích phát rồi ném ra toàn bộ, nói không chừng có thể cứu mạng nhỏ của ngươi một lần đấy!” Chu Xích sau khi cười hắc hắc một tiếng, liền lấy ra từ trong tay áo một hộp sắt rất tinh xảo, đưa cho Liễu Minh.
“Ta cũng không có lễ vật lớn như sư đệ, trong tay chỉ có một lọ Huyết Tủy Đan có thể rèn luyện máu huyết mà thôi.” Khuê Như Tuyền cười cười, sau đó cũng lấy ra một cái bình ngọc nhỏ trắng noãn đưa cho Liễu Minh.
Liễu Minh rất đỗi vui mừng lập tức mở miệng cảm tạ ban thưởng, sau đó liền cẩn thận cất hai vật đó đi, cũng không vội vàng mở ra xem.