“Ngươi là …”
Liễu Minh nhìn thoáng qua thanh niên trước mặt, người này khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mày rậm mắt to, dáng người khôi ngô, trông có vài phần quen mắt.
“Tại hạ Kim Hoán, khi trước ở phường thị Vệ Châu đã từng cùng gia sư gặp qua Bạch đạo hữu một lần, lần này phụng mệnh của gia sư đưa món đồ mà đạo hữu đặt làm tới đây.” Kim Hoán nói xong, lấy ra một hộp ngọc không lớn lắm từ trong tay áo, thần sắc ngưng trọng đưa tới.
“Bạch mỗ nhớ ra rồi, Kim đạo hữu đúng là người luôn theo sát bên người Phương tiền bối.” Liễu Minh nhanh chóng hiểu ra, thần sắc buông lỏng nhận lấy hộp ngọc, ngay tại chỗ mở ra quan sát bên trong, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ.
“Phương tiền bối không hổ là đại sư luyện khí số một của phường thị Vệ Châu, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã luyện chế thành công vật ấy rồi.” Liễu Minh thu lại hộp ngọc, vô cùng hài lòng nói.
“Tài liệu chính khi trước Liễu đạo hữu lưu lại tuy nhiều, nhưng vật ấy dù sao cũng quá nhỏ, gia sư cũng thất bại liên tiếp bảy tám lần, cuối cùng mới luyện chế ra một cái. Dựa theo ước định, phần tài liệu còn lại sẽ thuộc về gia sư, khế ước Thiên đạo ký kết lúc trước cũng xem như đã hoàn thành.” Thanh niên nghiêm mặt nói.
“Điều đó là đương nhiên, những vật này vốn chẳng dễ mà luyện chế ra được, có thể luyện chế nhanh chóng như vậy cũng là nhờ tài năng của đại sư.” Liễu Minh liền ôm quyền, khuôn mặt tươi cười trả lời.
“Tốt rồi, việc của Kim mỗ đã xong, cũng không ở lại đây thêm nữa.” Kim Hoán gật gật đầu, lúc này thúc dục đám khí trắng dưới chân bay về phía xa.
Liễu Minh lập tức đè nén sự hưng phấn trong lòng, bay nhanh về phía Cửu Anh Sơn.
Sau thời gian ăn xong một bữa cơm, Liễu Minh đã quay trở lại chỗ ở, vừa mới khoanh chân ngồi xuống phòng tu luyện đã lập tức lấy ra hộp ngọc kia, mở nắp ra một lần nữa.
Trong hộp ngọc rõ ràng đặt ngay ngắn một cây châm nhỏ màu xanh lá phát ra hàn quang lành lạnh, nó cực kỳ nhỏ, trông như lông trâu vậy.
“Nhiều lông chuột cứng như vậy mới luyện chế ra một Linh Khí hình cậy châm thế này, mặc dù không biết có bao nhiều tài liệu đã thành thù lao luyện khí, nhưng cái giá phải trả lần này đúng là không nhỏ.” Liễu Minh thì thào hai câu, liền lấy cây châm nhỏ màu xanh ra, để xuống trước người.
Hóa ra lúc trước sau khi hắn tiến vào khu nhà Luyện Khí lớn nhất phường thị Vệ Châu đã tìm vị Luyện Khí Sư tốt nhất, giao tất cả hơn hai mươi sợi lông của con chuột lông xanh cho đối phương, để cho vị này dùng những sợi lông chuột kia làm tài liệu chính luyện chế một kiện Linh Khí hình cây châm.
Chỉ cần có thể luyện chế ra một kiện Linh Khí, tất cả tài liệu còn thừa đều để trả thù lao và chi phí của các tài liệu phụ trợ khác cho Luyện Khí Sư.
Tên Luyện Khí Sư kia vừa thấy có nhiều lông Thử Yêu Ngưng Dịch hậu kỳ như vậy, lập tức đồng ý ngay việc này, đồng thời phát ra lời thề Thiên Đạo.
Dưới sự ước thúc của lời thề này, cộng thêm thân phận đệ tử nội môn Man Quỷ Tông, Liễu Minh cũng không cần sợ đối phương bội ước.
Hiện giờ trải qua thời gian dài như vậy, quả nhiên đối phương đã luyện chế ra kiện Linh Khí này, đồng thời phái đệ tử trực tiếp đưa tới.
Một tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, há miệng phun một luồng tinh khí vào cây châm nhỏ màu xanh.
Cây châm nhỏ lập tức hấp thu sạch sẽ toàn bộ tinh khí, bắt đầu chớp động liên tục.
Mười ngón tay Liễu Minh búng ra liên tục từng đạo pháp quyết.
“Phốc” một tiếng!
Vô số phù văn màu xanh lá cây từ trong cây châm nhỏ hiện ra, quay tròn lại ngưng tụ với nhau thành ba tầng văn trận hơi mỏng ‘ông ông’ cộng hưởng liên hồi.
“Quả nhiên chỉ là Linh Khí hạ phẩm ba tầng cấm chế, nhưng bây giờ với mình mà nói đã là đủ dùng rồi, vậy gọi ngươi là ‘Bích Ảnh Châm’ đi. Hy vọng ngươi thực sự có thể vô hình vô ảnh.” Liễu Minh thấy vậy, không hề cảm thấy bất ngờ, trái lại lập tức biến đổi pháp quyết trên tay bắt đầu tế luyện vật ấy.
Mấy ngày sau, Liễu Minh rút cuộc cũng tế luyện thành công tầng cấm chế đầu tiên của Bích Ảnh Châm, lúc này hắn đang kẹp nó giữa hai ngón tay, chỉ khẽ vung lên, lập tức một luồng gió nhẹ gần như không thấy lóe lên rồi biến mất.
Trên vách tường đối diện lóe lên ánh sáng óng ánh nhàn nhạt, bỗng dưng xuất hiện thêm một điểm nhỏ màu đen, nó nhanh chóng lan ra, trong nháy mắt đã biến thành một lỗ thủng đen sì lớn cỡ nắm đấm, đồng thời còn có mùi tanh nhàn nhạt tỏa ra từ bên trong.
Bích Ảnh châm này chẳng những vô ảnh vô tung, mà còn vô cùng kịch độc.
******
Cửu Anh Sơn, bên trong một đại sảnh trong lòng núi, trước một cái đỉnh cực lớn cao tới mấy trượng, ba người Khuê Như Tuyền, Chu Xích, đạo cô họ Chung đều đang đứng bên cạnh, tất cả đều một tay bấm niệm pháp quyết, thần sắc ngưng trọng liên tục lẩm bẩm không thôi.
Trên mặt đất bên dưới cái đỉnh, có một tòa văn trận màu bạc đường kính vài chục trượng đang phát ra tiếng ‘ông ông’ liên hồi, từng vòng sáng năm màu liên tục hiện ra, nhao nhao chui vào trong cái đỉnh không thấy bóng dáng.
Đỉnh này màu đồng xanh, có ba chân hai tai, mặt ngoài in chằng chịt những Linh văn hình mây, bên trong không ngừng vang lên những âm thanh ‘ầm ầm’, cả cái đỉnh đều run nhè nhẹ không yên, dường như có thứ gì đó ở bên trong đang đập mạnh lên.
Không biết bao lâu sau, vòng sáng bảo vệ bên trong pháp trận màu bạc càng ngày càng sáng, dường như bao trọn lấy toàn bộ đỉnh lớn, những tiếng động ‘ầm ầm’ bên trong dần dần nhỏ lại, cuối cùng cũng im bặt.
“Thời gian đã đến! Thạch Xuyên, ngươi cẩn thận đấy!” Lúc này, Khuê Như Tuyền bỗng nhiên quát lên một tiếng chói tai.
“Thưa sư tôn, đệ tử đã chuẩn bị xong.” Một thanh niên đã sớm đứng đợi trong đại sảnh từ lâu, lúc này mới tiến lên một bước nói.
Trên người hắn quấn quanh một dây xích màu bạc nhạt, hầu như quấn quanh toàn thân hắn tới hơn mười vòng, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
“Tốt, Chu sư đệ, Chung sư muội, cùng nhau mở đỉnh!” Khuê Như Tuyền thấy vậy, quát khẽ về phía đạo cô họ Chung.
Sau đó âm thanh chú ngữ vang lên một hồi, đồng thời giơ tay điểm một chỉ về phía đỉnh lớn trên hư không.
“Phanh!” một tiếng, nắp đỉnh run lên, sau đó bay vút lên không trung.
Sau một khắc, lại ‘vèo’ một tiếng, một bóng đen từ trong đỉnh bắn ra.
Nhưng ba người Khuê Như Tuyền một lần nữa điểm nhẹ, bóng đen tức thì đông cứng lại giữa không trung, đúng là một cái đầu, là một đầu lâu của nam tử có môi đen mắt đỏ thẫm.
Phía dưới cái cổ trống không, hai cái rang nanh trong miệng lộ hẳn ra ngoài, trên đỉnh đầu tóc tai rối bời có một chiếc sừng ngắn cỡ vài tấc màu xanh lá. Hai bên má đều in một chữ “Phong” đỏ thẫm lớn cỡ ngón cái, đang bị ba gã Linh sư thi pháp giam cầm giữa không trung, lúc này bỗng phát ra tiếng kêu ‘ô ô’ kỳ quái, tóc đen trên đỉnh đầu thoáng cái liền dựng thẳng đứng lên, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Đúng lúc này, Thạch Xuyên gầm nhẹ một tiếng, xiềng xích trên người “loảng xoảng…” bung ra, một đầu biến ảo thành một bộ khóa hạ xuống phía đầu lâu.
“Phốc!” một tiếng.
Một màn kinh người xuất hiện!
Bộ khóa chỉ lóe lên ánh sáng màu bạc, đã như vô hình chui thẳng vào bên trong đầu lâu, cứ như vậy biến mất không thấy bóng dáng.
Mà đầu lâu dữ tợn lúc này hét thảm một tiếng, khi đen toàn thân cuồn cuộn, dường như đang chịu sự thống khổ vô cùng vậy.
Ba người Khuê Như Tuyền thấy vậy vô cùng vui mừng, đồng thời thu Pháp lực lại.
Đầu lâu nam tử vốn đang bị giam cầm trên không trung chỉ cảm thấy hư không bốn phía buông lỏng, một lần nữa được tự do.
Nó kêu lên một tiếng kỳ quái, sau đó tóc dài đầy đầu đột nhiên run lên, lập tức hóa thành vô số sợi tơ đen cuốn về phía thanh niên ở phía xa.
Thạch Xuyên thấy vậy, lập tức kéo sợi xích trên người một cái, đồng thời há miệng phun ra một ngụm máu.
Sợi xích màu bạc thoáng cái bỗng nhiên được kéo căng ra.
Đầu lâu lập tức lại kêu lên một tiếng thảm thiết, trên mặt nổi gồ lên vô số mạch máu màu đen, tóc dài lại càng vô lực mà co rút lại.
Đúng lúc này, ngụm máu kia chớp động mấy cái đã đến trước mặt đầu lâu, “Phốc!” một tiếng liền hóa thành một phù văn màu đỏ như máu dán lên trán nó, giống như được khắc sâu lên trên vậy.
Trong nháy mắt sau khi phù văn màu đỏ như máu xuất hiện, vẻ hung ác của đầu lâu đã biến mất hầu như không còn, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích.
Thạch Xuyên lại tiếp tục lẩm bẩm trong miệng, một lần nữa kéo sợi xích trên người một cái.
“Xoảng!” một tiếng, sợi xích xiết chặt lại, đầu lâu nam tử chậm rãi bay về phía trước, sau đó lại dừng lại đứng yên bất động ở chỗ cách xa gã thanh niên vài chục trượng.
Thạch Xuyên thấy vậy, một tay lập tức bấm niệm pháp quyết, sợi xích trên người thoáng cái hóa thành hơn mười đầu mãng xà bắn ra, nhao nhao lóe lên rồi chui vào đầu lâu không thấy đâu nữa.
Lúc này, thanh niên mới thở dài một hơi, liên tục phun ra mấy ngụm máu, ngón tay kết thành các loại pháp ấn liên tục điểm về phía đầu lâu.
Hai mắt đờ đẫn của đầu lâu nam tử dần dần khép lại, sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh.
Thạch Xuyên quát khẽ một tiếng, giơ hai tay đánh ra một đạo pháp quyết, sợi xích trên người và đầu lâu lập tức quay tròn rồi thu nhỏ lại, đồng thời cùng hóa thành một luồng khí đen chui vào bên trong một cái túi da dán đầy phù văn màu xanh đỏ ở bên hông.
“Ha ha, tốt, tốt. Thạch Xuyên, ngươi rút cuộc cũng đã thu phục được đầu Phi Lâu này, nó chính là một ma đầu chân chính mà chi chúng ta đã thu tồn (*) nhiều năm nay, mặc dù quá nửa là dựa vào Phục Ma Liệm chế tạo từ Thâm Hải Hàn Quang Thiết mới có thể làm được việc ấy, nhưng ứng phó với thi đấu trong tông cũng thừa sức rồi, bổn chi có thể trọng chấn hùng phong hay không, tất cả trách nhiệm đều đặt trên người ngươi đó.” Khuê Như Tuyền đi tới, gương mặt tươi cười nói.
“Đa tạ sư phụ và hai vị sư thúc ban thưởng Linh Khí, lần này tham gia thi đấu, đệ tử nhất định sẽ không để bổn chi mất mặt, nhất định sẽ tiến vào vị trí năm người đứng đầu.” Thạch Xuyên hết sức kích động, lúc này nửa quỳ trên mặt đất nói.
“Ba người chúng ta đã đem Phục Ma Liệm ban thưởng cho người, đương nhiên là cảm thấy ngươi là người thích hợp nhất. Vốn dĩ Tiêu Phong cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng đáng tiếc hắn chỉ vừa vặn mới tiến giai Linh đồ hậu kỳ, hơn nữa kinh nghiệm đấu pháp với người khác quá ít, cho dù có hàng phục được đầu Phi Lâu này cũng không có khả năng lấy được thứ tự tốt trong thi đấu.” Chu Xích đi tới, chậm rãi nói.
“Đệ tử tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của ba vị sư trưởng!” Thạch Xuyên một lần nữa thành tâm nói.
“Tốt rồi, ngươi đứng lên đi. Ngươi mới có thu phục được Phục Ma Liệm và Phi Lâu, còn cần thời gian dài tiến hành luyện tập làm quen. Kể từ bây giờ đến lúc bắt đầu thi đấu ngươi cứ ở lại đây đi, hai vị sư thúc sẽ đích thân chỉ điểm cho ngươi.” Khuê Như Tuyền lộ vẻ hài lòng nói.
Thạch Xuyên đương nhiên liên tục gật đầu đồng ý.
******
Man Quỷ Tông, trong một căn phòng bí mật thuộc chi Quỷ Vũ, hai tay Đỗ Hải đang ôm chặt nửa người Mục Tiên Vân, trông hai người hết sức thân mật.
“Lần này ngươi thật sự muốn tranh đoạt vị trí đệ tử hạch tâm hay sao?” Không biết bao lâu sau, Mục Tiên Vân mới ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi.
“Ừ, lần trước chúng ta tiến vào U Minh Quỷ Địa, mạo hiểm tính mạng mới thu thập được thứ đó, đồng thời phải tốn một giá lớn như thế mới luyện chế thành Linh đan này, không phải vì dùng cho ngày hôm nay đấy sao. Ngươi yên tâm, đệ tử có tu vi Linh Đồ hậu kỳ dưới ba mươi tuổi của bổn tông vốn dĩ không quá nhiều, cũng chỉ có chưa tới trăm người mà thôi. Ta có đan dược này tương trợ, tin tưởng tất sẽ tranh đoạt được một vị trí không tồi trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm. Kể từ đó sư phụ của ngươi cũng sẽ không có lý do gì phản đối hai người bọn ta ở cùng nhau nữa.” Mặt mũi Đỗ Hải tràn đầy vẻ kiên quyết trả lời.