Đám người Tiền Tuệ Nương đương nhiên nhao nhao nói không dám.
Mà đúng lúc này, tiếng trầm đục nặng nề từ trong lối vào bí cảnh lần nữa vang lên, mấy người cuối cùng rút cuộc cũng xuất hiện trong hang động.
Trong đó một gã thanh niên mặc trang phục Man Quỷ Tông, thần sắc ngạo nghễ, đúng là Cao Trùng.
Liễu Minh vừa nhìn rõ người này, trong mắt chợt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Mà Chưởng môn Man Quỷ Tông vừa thấy Cao Trùng, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng lập tức biến mất, lúc này vẫy tay một cái gọi gã tới đây.
"Bái kiến sư phó, Trương sư thúc!" Cao Trùng bước vài bước đã tới, cúi người hành lễ.
"Đứng lên đi. Ngươi có thể bình an, vi sư cũng an tâm rồi." Chưởng môn Man Quỷ Tông khoát tay chặn lại, cực kỳ cao hứng nói.
"Điều này cũng nhờ có ơn tài bồi của sư phó, nếu không đệ tử lần này chỉ sợ thật không cách nào sống sót rời khỏi bí cảnh." Cao Trùng vô cùng cung kính nói.
Chưởng môn Man Quỷ Tông nghe được lời nói nhu thuận như thế, hiển nhiên hết sức vừa lòng, sau đó liền bảo gã đứng sang một bên.
Cao Trùng bước một bước đã đứng trong hàng đệ tử.
Liễu Minh thấy vậy, như có như không liếc nhìn đối phương.
Nhưng lúc này, Cao Trùng cúi đầu tỏ vẻ phục tùng, dường như cơ bản không trông thấy Liễu Minh.
Đuôi lông mày Liễu Minh hơi nhướng lên, mặt không lộ ra chút cảm xúc nào thu lại ánh mắt.
Lúc trước ở lối ra bí cảnh, Cao Trùng đã tụ tập với những người khác sớm hơn hắn một ngày.
Nhưng khi Cao Trùng vừa thấy Liễu Minh bình yên vô sự xuất hiện trước mắt, sắc mặt lại cực kỳ khó coi.
Tuy nhiên đã đến thời điểm này, lại đang ở trước mặt sư huynh đệ đồng môn, mặc dù hai người cực kỳ muốn giải quyết xong đối phương, song cũng không có khả năng xuất thủ với đối phương.
Trong lòng hai người tự nhiên cũng đều cảm thấy đáng tiếc khi trong bí cảnh lại không gặp nhau. Nếu không bất luận là ai biến mất khỏi thế gian này, trưởng bối tông môn cũng không có cách nào truy cứu.
Mà vừa ra khỏi bí cảnh, kể cả là ai muốn giải quyết ai chỉ sợ đều là một chuyện hết sức nan giải.
Thời điểm này, Trương đạo sĩ cũng đang hết sức quan tâm hỏi tung tích những người khác.
Nhưng sau khi Dương Càn, Già Lam nghe xong, đương nhiên đều quay mặt nhìn nhau, không biết trả lời thế nào.
Thần sắc Liễu Minh lại càng không thay đổi, không có ý định mở miệng chút nào.
Trái lại sau một lát do dự, Cao Trùng liền nói ra sự việc Phong Thiền bị một con quái vật cực giống "Thạch Xuyên" chém giết ngay trước mặt.
"Cái gì? Ngươi nói Phong Thiền bị một con quái vật vừa đối mặt liền giết chết ngay lập tức. Mà bộ dạng quái vật này rất giống Thạch Xuyên sao? Ngươi thực nhìn rõ chứ, quái vật kia đúng là Thạch Xuyên?" Hai hàng lông mày Chưởng môn Man Quỷ Tông nhíu chặt, hỏi dồn.
"Bẩm báo sư tôn, đệ tử cũng không rõ lắm. Quái vật có dáng vẻ rất giống Thạch Xuyên sư huynh kia, vậy mà thực lực lại vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn ra tay nhanh như chớp, thật sự không giống thực lực mà Thạch sư huynh có thể có được. Nhưng bất kể là tướng mạo hay dáng người, đều cực kỳ giống với Thạch Xuyên sư huynh trước kia." Cao Trùng sau một chút chần chừ, liền trả lời như vậy.
"Trương sư đệ, ngươi thấy việc này thế nào?" Chưởng môn Man Quỷ Tông quay đầu hỏi Trương đạo sĩ.
"Nghe Cao sư điệt nói, việc này có lẽ là có hai khả năng. Thứ nhất, thứ sát hại Phong sư điệt chính là một đầu Yêu thú cực kỳ am hiểu thuật biến hóa, hơn nữa Thạch sư điệt nói không chừng đã chết trong tay nó, cho nên nó mới có thể biến thành bộ dáng của Thạch sư điệt. Thứ hai là, Thạch sư điệt sau khi tiến vào bí cảnh đã gặp phải một vài kỳ ngộ, thực lực đại tiến nhưng tâm thần lại mất đi sự khống chế, cho nên mới điên cuồng hạ thủ với đồng môn như thế. Theo ta thì tỷ lệ rất lớn là khả năng thứ hai, chớ quên Thạch sư điệt còn mang theo một con Phi Lâu bên người, phải chăng ma đầu này đã mất đi sự khống chế, Thạch sư điệt bị cắn trả nên đã mất đi bản tính." Trương đạo sỹ trầm ngâm một lúc, sau đó ngưng trọng nói.
"Ừm, cũng chỉ có hai khả năng này. Vốn dĩ ta không đồng ý cho Khuê sư đệ giao Phi Lâu cho một gã đệ tử Linh Đồ kỳ sử dụng. Cho dù có Thâm Hải Hàn Quang Thiết luyện chế thành Phục Ma Liệm phụ trợ, cũng quá miễn cưỡng.” Chưởng môn Man Quỷ Tông gật gật đầu, có vài phần phiền muộn nói.
"Được rồi, bất kể nói như thế nào, hiện tại đã có thể xác định chuyện biến mất của Thạch Xuyên và Phong Thiền rồi. Về phần Đoạn Tàn Tổ, Mẫn Thú, Lôi Thần, mặc dù không biết tung tích, nhưng hơn phân nửa là không có khả năng vô sự, cũng không biết trong thời gian còn lại, còn có thể từ trong bí cảnh đi ra hay không!" Lời nói của Trương đạo sỹ lại có chút tiếc nuối.
"Đúng vậy, đặc biệt là Lôi sư điệt, hắn chính là Cửu Lôi Mạch Thể, lại là cháu ruột của Lôi sư đệ, lần này nếu hắn thực sự thất lạc trong bí cảnh, không biết khi trở về ta phải ăn nói thế nào đây!" Chưởng môn Man Quỷ Tông lại thở dài một hơi nói.
"Chưởng môn sư huynh cũng không cần quá nặng lòng. Bất kể nói như thế nào, bây giờ chúng ta có thể còn một nửa đệ tử đi ra khỏi bí cảnh, đã xem như là kết quả không tệ rồi. Thậm chí vị trí bổn tông trong lần thí luyện này, nói không chừng có thể lấy được một thành tích thật tốt." Trương đạo sỹ trấn an một câu.
"Hy vọng là như thế. Hiện tại cách lúc đóng cửa bí cảnh chỉ còn lại nửa ngày, trước tiên các ngươi hãy tìm một chỗ quanh đây, nghỉ ngơi một lát. Đợi sau khi cửa vào bí cảnh hoàn toàn đóng lại, cả tông sẽ tập trung lại để kiểm tra thu hoạch trong bí cảnh lần này." Chưởng môn Man Quỷ Tông gật gật đầu, bỗng nghiêm mặt nói với chúng đệ tử.
Đám người Liễu Minh đương nhiên khom người vâng dạ đồng ý, sau đó mỗi người đều tự tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống.
Mà Dương Càn lại bị Chưởng môn Man Quỷ Tông gọi lại, cùng với đạo sỹ họ Trương tìm một góc nhỏ khác, hỏi thăm kỹ hơn về một chuyện phát sinh trong bí cảnh.
Lúc này, ba người bọn họ chỉ dùng thuật truyền âm nói chuyện với nhau, những người khác hiển nhiên không nghe được bất kỳ điều gì, khuôn mặt Dương Càn sau mặt nạ biến hóa không thôi, mà thần sắc Chưởng môn Man Quỷ Tông và đạo sỹ họ Trương lại dần dần trở nên ngưng trọng lạ thường.
Sau một lúc lâu, Chưởng môn Man Quỷ Tông mới khoát tay để Dương Càn rời đi trước, sau đó lại nói chuyện với Trương đạo sỹ.
Tuy nhiên lần này, hai người bọn họ chỉ nói chuyện vài câu đã ngừng lại.
Sau đó thân hình Chưởng môn Man Quỷ Tông khẽ chuyển động, đi về phía bệ đá mà Ngạn sư thúc tổ đang ngồi, ghé sát tai thấp giọng nói vài câu gì đó.
Lão giả áo xám nghe xong, sắc mặt lập tức hơi đổi.
Mà một màn giống hệt như vậy, hầu như cùng lúc phát sinh ở mấy tông môn khác.
Thậm chí ngay cả phía trước người Mộ Dung Huyễn của Hóa Nhất Tông, cũng có một nam đệ tử Hóa Nhất Tông tiến vào bí cảnh lúc trước tới gần, nhanh chóng bẩm báo chuyện gì đó.
Sau khi vị cường giả Hóa Tinh Kỳ của Hóa Nhất Tông này nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Mà ánh mắt của lão lóe lên mấy cái, bỗng nhiên mở miệng nói :
"Mấy vị đạo hữu, chắc hẳn các ngươi đều đã nghe nói trong bí cảnh có bàn tay của Thượng Cổ Cự Ma xuất hiện. Nếu như ta đoán không lầm, nơi này cơ bản không phải là bí cảnh tự nhiên gì cả, mà chính là một không gian chuyên môn phong ấn thân hình vỡ vụn của Thượng Cổ Cự Ma do một vị đại năng thời Thượng Cổ xây dựng nên. Mặc dù theo lý thuyết, bàn tay của đầu Cự Ma này không có khả năng ra khỏi không gian phong ấn này. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, ta đề nghị hiện giờ vẫn nên lập tức đóng lối ra bí cảnh này. Nếu không vạn nhất xảy ra sai lầm gì, cơ bản không phải chuyện một tông một quốc chúng ta có thể gánh vác nổi. Mà là một trường đại kiếp của toàn bộ đại lục Vân Xuyên."
Giọng nói của Mộ Dung Huyễn không lớn, nhưng lại truyền vào tai mỗi người trong hang động dưới lòng đất một cách hết sức rõ ràng.
Cao tầng các tông nghe vậy, phần lớn đều biến sắc.
Mà hơn phân nửa đệ tử bình thường đều không hiểu ra sao, cũng không biết Thượng Cổ Cự Ma là tồn tại gì.
Trong lòng Liễu Minh hơi xao động một chút, không tự chủ ghi nhớ bốn chữ ‘Thượng Cổ Cự Ma’ vào trong lòng.
“Thế nhưng khả năng vẫn còn đệ tử ở trong đó chưa đi ra. Dù sao thời gian chúng ta ước định là một tháng rưỡi, bây giờ còn nửa ngày nữa mới tới." Linh Ngọc Thượng Nhân nhíu mày trả lời.
"Linh Ngọc đạo hữu, chỉ là mấy gã đệ tử Linh Đồ, so sánh với Thượng Cổ Cự Ma kia, ai nặng ai nhẹ, điều này còn phải nói sao? Huống hồ, huynh muội Lam thị xuất sắc nhất bổn tông vẫn chưa đi ra, ta cũng không muốn hi sinh vì nghĩa đâu. Lãnh Nguyệt đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?" Mộ Dung Huyễn hừ một tiếng nói vài câu, sau đó lại hỏi Lãnh Nguyệt sư thái.
“Nếu như đã liên lụy đến chuyện phong ấn Thượng Cổ Cự Ma, dù thận trọng thế nào cũng không đủ. Cho dù có đệ tử không đi ra, chắc hẳn bọn chúng cũng có thể hiểu được cách làm của chúng ta. Ta cũng đồng ý lập tức đóng lối ra!" Hai mắt Lãnh Nguyệt sư thái nheo lại, sau đó giọng nói lạnh như băng đồng ý một câu.
Còn lại bốn người khác, sau khi liếc nhìn nhau, nam tử mặc huyết bào và Xích Dương trong đó gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người khác mặc dù không mở miệng, nhưng hiển nhiên cũng đồng ý việc này.
Mộ Dung Huyễn thấy vậy, lúc này sắc mặt mới hơi hòa hoãn xuống, không nói nhảm nữa, một tay bấm niệm pháp quyết, tay kia chỉ vào cái đỉnh lớn màu vàng phía dưới.
Tiếng "ông ông" vang lên!
Lúc này cái đỉnh lớn sau một cái chớp động liền nhanh chóng thu nhỏ lại, sau khi nhoáng lên một cái đã biến thành cái đỉnh nhỏ cỡ vài tấc rồi bắn về phía Mộ Dung Huyễn, chui thẳng vào trong tay áo lão không thấy bóng dáng.
Mà Lãnh Nguyệt sư thái và năm người khác thì đều đình chỉ Pháp lực trong cơ thể, lúc này tất cả mâm tròn trước người đều chấn động rồi vỡ vụn ra thành từng khúc, hoàn toàn ngừng cung cấp Pháp lực gia trì cho lối vào bí cảnh.
Sau đó, lối vào Bí cảnh trong hư không chợt sáng chợt tối vài cái, nổ vang một tiếng, kèm theo từng trận không gian chấn động mà biến mất không thấy tăm hơi.
Liễu Minh thấy một màn này, trong lòng có chút phát lạnh.
May mắn là hắn đã tới lối ra sớm một ngày, nếu không nếu thực sự tới thời khắc cuối cùng mới đến đây, đúng là đã bị vây chết trong đó rồi. Xem ra sau này bất kỳ là kẻ nào hứa hẹn cam đoan, đều chỉ có thể tạm thời nghe theo, quyết không thể tin tất cả đều là thật.
Thần sắc đệ tử các tông khác đương nhiên cũng biến đổi một hồi.
"Tốt rồi. Nếu như cửa vào bí cảnh đã đóng, hiện tại có thể cho đám vãn bối lấy ra toàn bộ thu hoạch, thuận tiện sắp xếp thứ tự lần thí luyện này." Lãnh Nguyệt sư thái mắt thấy cửa vào bí cảnh không còn tồn tại nữa, mới chậm rãi nói.
"Hắc hắc, Hóa Nhất Tông chúng ta cũng không cần phải xen vào chuyện xếp hạng. Ta còn có một số việc, trước hết mang môn hạ rời đi." Ánh mắt Mộ Dung Huyễn có chút lóe lên, sau đó bỗng nhiên đứng dậy nói.
"Chậm đã! Mộ Dung đạo hữu hà tất phải đi vội vàng như vậy. Mặc dù thu hoạch của môn hạ quý tông không cần tham gia bài danh thí luyện của Đại Huyền Quốc chúng ta, nhưng cũng phải để cho chúng ta nhìn xem quý tông có những thu hoạch, có thứ gì không thể lấy đi được đã." Hai hàng lông mày của Linh Ngọc Thượng Nhân nhíu lại, sau đó lập tức lên tiếng ngăn cản.
"Linh Ngọc đạo hữu, lời này của ngươi là có ý gì? Phải xuất khí lực, ta đã xuất rồi. Chẳng lẽ với thân phận của đạo hữu, lại muốn đổi ý hay sao?" Mộ Dung Huyễn nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Mộ Dung đạo hữu đã hiểu lầm, mấy tông chúng ta tuy không thể nào so sánh với Hóa Nhất Tông, nhưng vẫn không đến mức làm ra chuyện bội ước. Tuy nhiên đạo hữu không cảm thấy, ít nhất cũng phải xem xem rút cuộc đầu Xích Giao kia rơi vào trong tay môn hạ tông nào, sau đó mới rời đi cũng không muộn hay sao?" Lãnh Nguyệt sư thái lại thản nhiên ngắt lời, nói.