“Những hộ vệ này chỉ được dùng để gióng trống khua chiêng nhằm giữ thể diện mà thôi. Cả đám đều rặt một lũ vẻ ngoài bảnh tỏn mà không dùng được tẹo nào!” Một nam tử mặt sẹo thuộc nhóm mười người thấy vậy cũng thấp giọng oán thầm.
“Hắc hắc, xem ra đây là lần đầu tiên các ngươi tham gia loại nhiệm vụ kiểu này. Dù biết rằng, mục tiêu càng nổi bật càng mang lại những phiền toái không cần thiết thế nhưng các thành thị lớn vẫn tận lực mông má vẻ ngoài của mình bởi dù sao đây cũng là biểu hiện cho thực lực mạnh nhất của họ tại thời điểm đó hơn nữa nguyên do sâu xa trong đó còn do Bích U đại nhân là người ưa thích sự xa hoa phù phiếm. Nếu không chỉ với một ít cống phẩm, chỉ cần phái vài tên cao thủ thực lực cao cường hộ tống một cách bí mật, chẳng phải càng thêm an toàn hay sao?” Một người đàn ông râu ria xồm xoàm nghe vậy bèn cười khẩy rồi nói.
Mục đích của Liễu Minh vốn không đặt tại nhiệm vụ lần này nên hắn chẳng buồn để ý đến câu chuyện của những người bên cạnh mà xoay chuyển ánh mắt quan sát những kiến trúc tối tăm đặt trên lũ dơi khổng lồ.
“Xem ra Ẩn Hàn đạo hữu có chút tò mò đối với đám dơi quỷ kia?” Đúng vào lúc này, gã nam tử U tộc với đôi mắt mục bích đột nhiên khoan thai tiến đến bên cạnh Liễu Minh rồi từ từ nói ra.
“Xem ra đạo hữu biết rất rõ về loài thú kia, vậy phải nhờ huynh đài chỉ điểm một hai rồi.” Tuy có chút ngạc nhưng Liễu Minh vẫn điềm nhiên cười nói.
“Ha ha, không dám nhận gì chỉ điểm. Những quỷ vật này có tên là ‘Quỷ Bức Xa’. Một thân thực lực không yếu bất quá trời sinh nhát gan lại thêm linh trí cực thấp, cũng may lực lượng cùng tốc độ của chúng lại vượt xa bình thường từ đó trở thành phương tiện chuyên chở yêu thích của các thế lực hùng mạnh. Ngoài ra, Quỷ Bức Xa vì bị săn lùng ráo riết nên đến hôm nay số lượng của chúng đã ít càng thêm ít. Giá trị mỗi con phải đạt đến mấy chục vạn Minh thạch hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được về tay. Bởi vậy số lượng Quỷ Bức Xa của đội tiến cống cũng gián tiếp trở thành phương diện so đấu thực lực của các đại thành thị.” Nam tử bích mục cười tủm tỉm nói.
“Thì ra là thế, loài vật trân quý như vậy chả trách tại hạ chưa từng thấy qua. Đạo hữu kiến thức quả nhiên rộng rãi nhưng lại không giống cư dân thành Lãnh Nguyệt, còn chưa thỉnh giáo đại danh.” Liễu Minh nghe vậy khẽ gật đầu, thong dong thay đổi chủ đề.
“Ha ha, tại hạ tên là Bích Viêm, vốn là nhân sĩ của thành Bích U trên đường dạo chơi vực U Thủy để tìm kiếm cơ hội đột phá bình cảnh. Hôm nay thành công tiến giai Chân Đan liền muốn trở về chủ thành vừa may biết được thành chủ Lãnh Nguyệt đang chiêu mộ đội ngũ hộ tống bèn nảy sinh hứng thú tiến đến gia nhập. Chỉ là không ngờ Ẩn Hàn đạo hữu dựa vào tu vi Giả Đan lại có thể đường đường chính chính chiếm lấy một suất tham gia khiến cho Bích mỗ càng nghĩ càng thấy bội phục.” Nam tử mắt biếc thản nhiên trả lời không chút giấu diếm.
Liễu Minh nhận thấy người đàn ông này cũng là nhân vật hào sảng bèn khiêm nhường một chút sau đó liền cùng đối phương chuyện phiếm một hồi.
“Tốt rồi, thời gian đã đến. Hành trình dẫn đến thành Bích U sắp tới không những vô cùng xa xôi mà còn dị thường hung hiểm nhưng bổn tọa tin tưởng tướng sĩ của thành Lãnh Nguyệt không gì không thể đối diện, khó khăn gì cũng có thể dũng cảm vượt qua.” Lãnh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời sau đó cao giọng tuyên bố.
“Lãnh Nguyệt đại nhân xin cứ yên tâm, hành trình lần này nhất định thuận buồm xuôi gió!” Năm vị U Tướng mặc áo giáp màu bạc nghe vậy bèn nghiêm nghị hét lớn một tiếng.
“Xin hứa không làm nhục mệnh!” Năm trăm tên hộ vệ U tộc sau lưng bọn họ nghe vậy bèn đồng thanh hô vang khẩu hiệu.
“Rất tốt, khi các ngươi chiến thắng trở về cũng là lúc bổn tọa mở tiệc ban thưởng.” Lãnh Nguyệt thấy vậy bèn khẽ gật đầu. Khi nói đến những chữ cuối, ánh mắt của y chẳng biết vô tình hay hữu ý lại rơi lên người đội nhóm của Liễu Minh.
“Quyết không phụ kỳ vọng của thành chủ!” Đám người Liễu Minh thấy vậy liền không chút chậm trễ khom người đáp lễ.
“Lãnh Mông, ngươi với tư cách là người lĩnh đội lần này, mọi chuyện kế tiếp bổn tọa trông cậy ở ngươi.” Lãnh Nguyệt rốt cuộc nhìn thẳng về phía một gã U Tướng đứng giữa trận hình sau đó chậm rãi nói ra.
“Tuân mệnh!” Người có tên gọi Lãnh Mông là một nam tử cao chừng ba trượng, bộ mặt lởm chởm một ít cốt giác, nghe vậy bèn tiến lên một bước, thần sắc nghiêm nghị chắp tay đáp ứng.
Lãnh Nguyệt nhìn thấy mới hài lòng cười nhẹ một tiếng.
“Tất cả mọi người lập tức lên lên Quỷ Bức Xa. Mười vị hộ vệ mời theo ta lên trên chủ xa!” Lãnh Mông thấy vậy bèn xoay người cao giọng phân phó một câu.
Năm đội vệ binh U tộc nghe vậy bèn tuần tự tung người leo lưng Quỷ Bức Xa. Cùng lúc đó, đám người Liễu Minh cũng không chút chậm trễ làm theo sự sắp đặt của năm vị U Tướng.
Sau một khắc, Lãnh Nguyệt mới vung tay bấm niệm pháp quyết đồng thời vươn tay chỉ thẳng về phía đám cự thú đang chờ sẵn. Lập tức, từng đạo ngân quang liên tục bắn ra, chui vào sau lưng bọn chúng. Trong khoảnh khắc, tiếng kêu gào vang vọng trời cao giống tiếng chim hót quỷ ngâm. Ngay sau đó, Liễu Minh chỉ cảm thấy dưới chân rung lắc một hồi, Quỷ Bức Xa khổng lồ đã bay vút lên trên bầu trời. Bốn đầu cự bức còn lại sau đó cũng lần lượt bay lên rồi chia làm hai nhóm bao bọc Quỷ Bức Xa chở bọn Liễu Minh vào giữa. Trong nháy mắt, năm con quái vật khổng lồ đã xếp thành hình chữ ‘Nhân’ bay nhanh về phía xa xa. Liễu Minh chỉ kịp nhìn thấy phong cảnh hai bên vụt qua, đảo mắt liền biết được tốc độ của đầu thú xa này không hề thua kém bí thuật Ngự Kiếm phi hành của hắn!
“Chư vị, hành trình sắp tới đường xá xa xôi. Ngoại trừ một vài bộ lạc ác quỷ và các nơi hiểm yếu nổi danh, theo ta được biết, các thế lực lớn còn lại cũng đã rục rịch sắp đặt gì đó. Bởi vậy vẫn mong các vị có thể tận tâm tận lực, đợi khi mã đáo thành công Lãnh Nguyệt thành chủ nhất định sẽ không bạc đãi mọi người. Lúc bình thường, các vị có thể tự do ra vào mật thất của mình ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp ven đường.” Sau khi rời khỏi phạm vi của thành Lãnh Nguyệt, Lãnh Mông mới quay lại chậm rãi dặn dò mười người Liễu Minh.
"Lãnh đội trưởng xin cứ yên tâm! Nếu những thế lực nào nếu dám tới xâm phạm, chúng ta sẽ khiến bọn chúng có đến mà không có về!" Đại hán U tộc điều khiển Cự Viên tu vi cao nhất trong đám người Liễu Minh vừa nghe lời Lãnh Mông nói lập tức lớn tiếng đáp lại.
Mấy người còn lại, cũng sôi nổi mở miệng phụ họa. Liễu Minh chỉ im lặng không hề tham gia nói chuyện, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ. Còn vẻ mặt Bích Viêm là một dạng chẳng hề quan tâm. Lãnh Mông thấy vậy gật đầu tỏ vẻ hài lòng sau đó hắn quay đầu lại tiếp tục điều khiển Quỷ Thú Xa di chuyển. Tiếp theo, ngoại trừ lưu lại hai mươi tên thủ vệ Lãnh Nguyệt Thành đứng hai bên lưng Quỷ Thú Xa làm nhiệm vụ canh gác thì những người còn lại phần lớn đều về mật thất của riêng mình. Thời gian gần tháng trôi qua, toàn bộ thú xa chạy băng băng một mạch dựa theo lộ tuyến đã định sẵn, hơn nữa còn thông qua hai ba cái pháp trận truyền tống, trên đường đi thuận lợi dị thường cũng không có xuất hiện tình huống bất kỳ đột xuất nào.
Phần lớn thời gian Liễu Minh đều ở bên trong mật thất của mình, bất quá cứ cách mấy ngày hắn đều ra ngoài hóng gió, thay đổi không khí, thuận tiện phân tích thoáng qua vị trí hiện tại. Cũng không biết là do trùng hợp hay còn có nguyên nhân gì khác mà gã Bích Viêm thường xuyên đợi đúng thời điểm Liễu Minh đi ra khỏi mật thất liền xuất hiện, rồi thi thoảng lại tìm Liễu Minh trò chuyện đôi ba câu. Gã Bích Viêm này hay nói nhiều hơn nữa hắn lại hết sức quen thuộc U Thủy Vực, cho nên hai người nói chuyện cũng vô cùng hợp ý. Từ trong miệng Bích Viêm, Liễu Minh biết được rất nhiều Bí Văn Cửu U Minh Giới, mà Bích Viêm cũng là dị thường nhiệt tình thậm chí còn mời Liễu Minh nếu đến Bích U Thành hãy đến động phủ hắn làm khách. Bề ngoài Liễu Minh vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trong nội tâm hắn đã âm thầm đề cao vài phần cảnh giác.
Trong nháy mắt ba tháng đã trôi qua.
Một hôm, Liễu Minh đang lẳng lặng ngồi bên trong thú xa, bất chợt Quỷ Thú dưới thân chậm rãi ngừng lại. Liễu Minh tròng mắt mở to, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác, đứng dậy đi ra bên ngoài. Xung quanh mấy chiếc thú xa khác giờ phút này đều thình lình dừng lại tại giữa không trung, không nhúc nhích một tí nào. Liễu Minh trong lòng khẽ động, ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy Lãnh Mông điều khiển Quỷ Bức Xa đứng chắp tay dường như đang quan sát điều gì đó. Men theo ánh mắt đó, họ Liễu nhìn về phía đằng trước, chỉ thấy phía trước đội ngũ rõ ràng là một vùng gồm những dãy núi u ám liên miên chập chùng, thoạt nhìn rộng rãi vô cùng, liên miên không dứt vượt ra khỏi tầm mắt. Những dãy núi trong sơn mạch này cũng không cao lắm, và tương đối kỳ lạ chính là bên trong dãy núi thỉnh thoảng có thể chứng kiến từng cái hạp cốc vô cùng lớn, dường như khắp sơn mạch đã từng phải hứng chịu một loại ngoại lực nào đó vô cùng khủng bố dẫn đến bị nứt ra vô số khe hở cực lớn.
Trừ điều đó ra, bên trong sơn mạch còn lơ lửng rất nhiều mây trôi màu xám, thoạt nhìn có phần thần bí. Liễu Minh đang nhìn xuất thần, bỗng nhiên một hồi tiếng bước chân đã đi tới gần. Hắn xoay người, chào hỏi người vừa tới một cái. Người tới chính là Bích Viêm, hắn cũng gật đầu đáp lễ.
"Chẳng biết vì sao đội ngũ lại ngừng tại chỗ này!" Liễu Minh chậm rãi nói ra nghi vấn ở trong lòng.
"Ha ha, xem ra Ẩn huynh một lòng đắm chìm trong tu luyện, liền đến nơi đây cũng không biết. Một mảnh sơn mạch phía trước chính là khu vực hiểm địa Tuyệt Minh Cốc vô cùng nổi danh đó." Bích Viêm có chút ngoài ý muốn nhìn Liễu Minh một cái, mỉm cười nói.
"Nơi này chính là Tuyệt Minh Cốc!"
Liễu Minh sắc mặt khẽ động, trong đầu nhớ lại một ít điển tịch địa lý Cửu U Minh Giới mà hắn sưu tầm tại Lãnh Nguyệt Thành. Trong đó chính xác có đề cập tới Tuyệt Minh Cốc. Nơi này mặc dù dùng cốc làm tên gọi, nhưng mà diện tích lại cực kỳ rộng lớn, đơn giản dùng tu sĩ Chân Đan bình thường phi hành cần phải mất thời gian mấy ngày mới có thể xuyên qua, bất quá cơ bản chẳng có tên U tộc nào nguyện ý đi xuyên qua nó cả. Nghe đồn, thật lâu trước đây nơi này từng là địa phương phát sinh chiến tranh giữa Cửu U Minh Giới cùng giới diện khác, khắp khu vực đều bị những tu sĩ thông thiên đại năng cứng rắn xé rách nên mới tạo thành bộ dáng như bây giờ. Cũng có người cho rằng nơi đây là giới diện khác bị cường hoành phá vỡ, sau đó rơi xuống đây một ít mảnh vỡ. Nhưng nơi đây sở dĩ trở thành hiểm địa nổi danh chính là vì trong cốc tồn tại một loại đặc thù thể khí tên là Tuyệt Minh chi khí, không thể biết được giờ nào phút nào giây nào nó nổi hứng sẽ phun trào...
Tuyệt Minh chi khí này đối với U tộc mà nói thập phần đáng sợ, một khi tiếp xúc với nó thì trong một thời gian ngắn sẽ mất đi tất cả Pháp lực. Đó cũng chính là lí do U tộc tu sĩ đi trên con đường này, kể cả người tu vi đã đạt đến Thiên Tượng cảnh cũng tình nguyện hao phí lượng lớn thời gian để lách qua nơi này, không ai nguyện ý mạo hiểm mà ghé qua. Họ Liễu vừa hồi tưởng lại những tin tức này sau đó những ý niệm trong nội tâm hắn cấp tốc chuyển động, một lúc sau trong lòng hắn âm thầm có một tia mừng rỡ. Bởi vì sau khi đi qua Tuyệt Minh Cốc thì khoảng cách tới một chỗ có Minh Hà, nơi mục tiêu của hắn tựa hồ cũng không xa. Có lẽ đợi vượt qua phiến khu vực này, hắn liền có thể lặng yên thoát ly đội ngũ tiến cống của Lãnh Nguyệt Thành, hướng về nơi có Minh Hà mà lao đến.
"Lãnh đội trưởng đoán chừng cũng sẽ lựa chọn đường vòng mà qua, bây giờ thời gian cách triều cống của U Vương đại nhân còn rất dài. Bất quá đi bằng đường vòng tức thì có hai phương hướng, nếu đi về hướng Đông sẽ tương đối gần hơn nhưng mà sẽ phải đi dọc theo đường Thiên Khôi Thảo Nguyên, chỗ đó sinh sống rất nhiều Quỷ vật bộ lạc, bọn chúng thường xuyên sẽ tập kích U tộc tu sĩ qua lại, còn đi về phía Tây thì sẽ khá là xa, bất quá đường này rất an toàn, cũng không biết Lãnh Mông sẽ dẫn đội ngũ lựa chọn phương hướng nào... Ẩn huynh, ngươi không sao chứ?" Bích Viêm đang nói chợt ngừng lại vì hắn vừa để ý thấy dường như thần sắc Liễu Minh có đôi chút biến hóa vi diệu*.
*Vi diệu: uyển chuyển, khéo léo.
"Không có việc gì, đây là lần đầu tiên ta tới Tuyệt Minh Cốc, tự nhiên nhìn nó dẫn đến đôi chút xuất thần thôi... Mà Bích huynh có thể đoán ra Lãnh Mông sẽ lựa chọn con đường nào không" Trong nội tâm Liễu Minh run sợ thoáng qua, rất nhanh hắn bình tĩnh lại liền ha ha cười nói.
"Suy nghĩ của Lãnh Mông chúng ta nào biết được, bất quá nếu để cho ta chọn, ta vẫn là đi về phía Tây sẽ tương đối an toàn hơn." Bích Viêm nghe vậy, cười hắc hắc một tiếng rồi nói.