Liễu Minh đã quá quen thuộc với con thú này, thậm chí từng có thời gian dài nó còn thỉnh thoảng xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Rõ ràng con thú khổng lồ bên dưới chính là Kình Thiên Cự Thú đã hóa thân thành Hung đảo ngày đó. Hắn đã cư ngụ trên hòn đảo do con thú này hóa thành hơn mười năm, trước khi trốn lên đất liền còn tận mắt chứng kiến bộ dáng chuyển mình của nó. Hôm nay, vào lúc này, không ngờ lại có thể nhìn thấy Kình Thiên Cự Thú giống như Hung đảo ngày đó sừng sững trước mắt. Đang lúc Liễu Minh còn đang lâm vào kinh nghi bất định, giọng nói của Ma Thiên đột nhiên vang lên bên trong thần thức còn hắn:
“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đoạn xương tay kia đang nằm bên trong hộp sọ của Bàn Cổ Huyền Quy!”
Liễu Minh nghe vậy liền nheo mắt suy tính thêm chút nữa. Tuy nhất thời không thể nhìn ra thực lực của con thú kia nhưng hắn có thể khẳng định nó không phải là tồn tại đạt cấp Thông Huyền. Đã như vậy, Liễu Minh liền không chút do dự hít sâu một hơi, mười ngón tay tung bay múa lượn kết thành vô số pháp quyết tuôn trào mãnh liệt. Nương theo từng hồi quang mang ánh kim rực rỡ bắn ra bốn phía, một hư ảnh cùng màu cao chừng năm sáu mươi trượng liền hiện lên trên đầu của hắn mang theo linh văn lóe lên ngoài thân, một tay nắm thành cự quyền đấm mạnh về phía cự thú Huyền Quy.
Lập tức, một đạo cự quyền lớn như ngọn núi nhỏ mang theo hư ảnh Long Hổ trong chớp mắt đã tới sát đầu lâu của Huyền Quy. Những nơi mà nó đi qua, nước biển đều bị nhấc lên dữ dội, sôi trào kịch liệt. Động tĩnh lớn như vậy khiến cho Bàn Cổ Huyền Quy nhanh chóng bừng tỉnh. Cặp mắt vĩ đại màu xanh da trời sau khi trợn ngược liền lóe lên một tia hung lệ. Thân thể cao lớn khẽ nhúc nhích, nhấc lên xung quanh tầng tầng sóng gió động trời. Gần như cùng lúc, làn da thô ráp của nó bỗng phóng xuất vô số hôi mang màu đen không ngừng xoay tít tạo thành vòng xoáy đen kịt.
Sau một khắc, cự quyền kim sắc đã gào thét xông đến tạo thành tiếng nổ rung trời chuyển đất!
Những nơi cự quyền đi qua, vòng xoáy màu đen liền bị đánh tan. Toàn bộ xung lực còn lại tự nhiên rơi hết vào người của Bàn Cổ Huyền Quy. Mặt biển đen kịt vốn đang tĩnh lặng cũng bị chấn động kịch liệt làm cho sôi sục tạo thành tràng diện cực kỳ rung động. Cự thú kia vì đau quá mà kêu lớn một tiếng thế nhưng thương thế của nó dường như cũng không nặng lắm. Ngay lập tức, cái đầu hẹp dài cũng nó run lên, thân thể cũng theo đó xoay lại một cách linh hoạt. Chân trước như cự sơn nhấc lên mang theo một đoàn tro diễm kích bắn về phía Liễu Minh.
Công kích còn chưa tới trước người đã khiến họ Liễu cảm thấy nước biển bốn phía bị xiết chặt tạo thành uy áp khủng khiếp xộc tới từ bốn phương tám hướng. Nhưng hắn cũng có chuẩn bị từ sớm, ống tay áo nhẹ nhàng run lên phóng ra hai viên châu màu vàng đất khẽ nhoáng giữa không trung rồi hóa thành hai ngọn núi nhỏ cao chừng mấy trăm trượng chắn ngang trước người.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn.
Chân trước của cự thú vừa mới nện vào mặt ngoài ngọn núi liền tạo thành gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được tán ra bốn phương tám hướng. Sau mấy nhịp thở, nước biển xung quanh đã hóa thành sương mù trắng đục, thế công của Huyền Quy cũng theo đó trở thành nỏ mạnh hết đà, tro diễm phát ra cũng dần trở nên yếu ớt. Mắt thấy công kích của đối phương đã bị ngăn trở, Liễu Minh liền biến đổi pháp quyết trong tay tạo thành hư ảnh sáu rồng sáu hổ thoát ra từ đỉnh đầu của pháp tướng bên trên.
Một hồi rồng ngâm hổ gầm truyền đến!
Theo pháp quyết biến hóa liên hồi, hư ảnh Long Hổ bỗng chia thành bốn đường, giương nanh múa vuốt vòng qua đảo lại xung quanh tứ chi của cự thú sau đó tất cả đồng loạt nổ tung tạo thành hắc quang chói mắt. Sau một khắc, tứ chi của Huyền Quy đã bị bốn quả cầu ánh sáng màu đen lớn chừng mấy trăm trượng bao phủ vào trong. Chưa hết, hắc khí phiên cổn một hồi lại hóa thành một đoạn xương trắng khổng lồ giống như dây leo quấn chặt tứ chi của nó.
Biến cố vừa rồi xảy ra quá sức mau lẹ khiến cho cự thú Huyền Quy chỉ kịp cảm thấy tứ chi có chút nặng nề. Khi muốn thoát ra thì bản thân đã bị Minh Ngục vây khốn chặt chẽ. Trong lúc sợ hãi, nó liền khẽ đảo tròng mắt sau đó trên người thình lình xuất hiện hôi mang đại phóng. Trong thời gian một cái nháy mắt, vô số lân phiến khổng lồ liền bọc lấy thân thể khổng lồ của Huyền Quy tạo thành cảnh tượng có chút tương tự thời điểm Liễu Minh sử dụng Ma hóa. Ngay sau đó, âm thanh “Phốc phốc” không ngừng vang lên!
Đám lân phiến này đột nhiên rời khỏi thân thể, mang theo tro diễm hừng hực bắn mạnh về phía Liễu Minh. Họ Liễu thấy vậy nhưng vẫn không hề để tâm. Hai tay giương cao, tế ra mười hai khỏa Sơn Hà châu được bao bọc trong hào quang màu vàng đất tạo thành khí thế bài sơn đảo hải nhằm thẳng về phía đối phương. Những lân phiến kia vừa chạm phải cự sơn liền truyền đến từng hồi nổ vang đùng đùng tạo thành từng vòng rung động khiến cho cả phiến hải vực đều chịu chấn động không nhỏ, nhấc lên đạo đạo xoáy nước. Không còn chướng ngại phía trước, mười hai ngọn núi khổng lồ mang theo uy thế vô tận không ngừng đánh xuống thân hình đồ sộ của cự thú Huyền Quy.
Âm thanh va chạm vang lên liên tiếp như tiếng sấm!
Giờ phút này, cự thú kia bởi vì tứ chi đang bị Minh Ngục giam hãm vì vậy không có cách nào nhúc nhích thân hình chỉ đành dựa vào bối giáp kiên cố để chống chọi oanh kích như gió táp mưa sa. Nào ngờ, một hồi công kích qua đi, cảnh tượng trước mắt lại khiến Liễu Minh có chút bất ngờ. Dựa vào tu vi hiện giờ của hắn, mỗi ngọn núi kia đều có thể dễ dàng diệt sát một vị tu sĩ Chân Đan hậu kỳ thế nhưng thân thể của cự thú Huyền Quy trước mắt lại như được đúc bằng thép nguội. Công kích mạnh mẽ như vậy cũng chỉ có thể lưu lại bên ngoài thân thể của nó mười cái hố nhỏ mà thôi, căn bản không thể tạo thành vết thương trí mạng.
“Ta ngược lại muốn nhìn xem nhà ngươi có thể kiên trì bao lâu!” Sau khi cười lạnh một tiếng, Liễu Minh lần nữa thúc giục pháp quyết trong tay…
Tình huống giằng co như thế kéo dài độ ba ngày.
Thân thể cự thú ngày đêm hứng chịu công kích từ mười hai khỏa Sơn Hà châu giờ phút này thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Lân phiến ngoài thân vỡ vụn phân nửa, bên trong khe hở còn có tơ máu màu xám ẩn ẩn tuôn ra. Thế nhưng vết thương như vậy chỉ khiến nó kêu rên đau đớn chứ chưa hề nguy cấp đến tính mạng.
Mắt thấy thời gian bảy ngày không còn bao nhiêu, nội tâm Liễu Minh không khỏi có chút lo lắng. Dựa theo tình hình trước mắt, phải cần ít nhất ba ngày nữa mới mong có thể phá vỡ phòng ngự khủng bố của con thú này. Mặc dù mang theo đan dược cùng Linh thạch phụ trợ nhưng pháp lực trong cơ thể hắn cũng không còn lại bao nhiêu. Theo như Ma Thiên đã nói, không đến một ngày nữa, khói độc quanh đây sẽ lần nữa trở nên vô cùng nồng đậm. Với tình trạng của hắn lúc này, chỉ sợ chưa chắc có thể toàn thân trở ra. Hơn nữa như vậy chỉ sợ sẽ khiến công sức những ngày qua trở nên vô ích. Một khi đã khiến cự thú bên dưới sợ hãi, chỉ sợ nó sẽ không còn lưu lại nơi này. Sau khi nhìn qua cự thú bên dưới, Liễu Minh liền lộ vẻ quyết đoán, há miệng thét dài một tiếng.
Chỉ thấy quanh người hắn đột nhiên cuộn lên ma diễm mang theo vô số linh văn màu tím nhạt!
Hắn đã tiến vào trạng thái ma hóa.
Sau một khắc, Liễu Minh khẽ nhoáng thân hình, mang theo tàn ảnh lao tới phần đầu của cự thú Huyền Quy. Trên đường bay tới, ma diễm trên người họ Liễu bùng cháy càng thêm dữ dội khiến nước biển bốn phía càng trở nên nhộn nhạo đồng thời pháp tướng khổng lồ cao chừng trăm trượng cũng theo đó hiện ra. Hư ảnh khổng lồ này không hề biểu lộ dù chỉ một chút tình cảm, chỉ thấy hai cánh tay của nó thình lình trở nên mơ hồ, vô số quyền ảnh lập tức hiện ra mang theo lửa đen cuồn cuộn nện thẳng xuống đầu cự thú.
Hai bên vừa chạm vào nhau, đầu lâu của Huyền Quy vốn đã nát bươm lại bắt đầu tan biến như giấy vụn khiến nó kêu rên thảm thiết. Chỉ là giờ phút này, cự thú đã như nỏ mạnh hết đà, căn bản không có khả năng đào thoát.
Cũng không lâu lắm, theo vài tiếng “Rắc rắc” vang lên, hơn mười khe hở thật nhỏ đã xuất hiện bên ngoài phần đầu của Huyền Quy. Chỉ thấy khe hở xuất hiện càng ngày càng nhiều rồi dần tụ thành vết rách khổng lồ không ngừng hút lấy nước biển xung quanh, tạo thành vòng xoáy khổng lồ khuấy động biển đảo bốn phía. Cự thú Huyền Quy chỉ cảm thấy trước mắt tối đen. Toàn thân rốt cuộc không còn một điểm khí lực, đôi mắt xanh đậm cũng dần dần trở nên ảm đạm. Sau khi run rẩy vài cái, thân thể khổng lồ của nó rốt cuộc đã hoàn toàn cạn kiệt sức sống.
Mắt thấy Bàn Cổ Huyền Quy rốt cuộc bỏ mình, Liễu Minh không khỏi thở phào một hơi, lồng ngực phập phồng bất định, hiển nhiên một kích vừa rồi đã khiến pháp lực của hắn gần như cạn kiệt. Nào ngờ ngay khi Liễu Minh vừa mới thu hồi hư ảnh Pháp tướng, đồng thời chuẩn bị cất đi Sơn Hà châu thì dị biến bất ngờ xảy ra!
Chỉ thấy từ trong đầu lâu bị xuyên thủng của cự thú Huyền Quy, một đoàn bạch quang bất ngờ bắn ra. Nếu quan sát kỹ có thể thấy được bên trong bạch quang là một đoạn bạch cốt óng ánh mang hình dạng xương cánh tay. Sau khi quay tít một vòng giữa không trung, vật ấy liền nổi lên ma khí rồi biến ảo thành bóng người trắng xóa lớn chừng một xích bay nhanh về phía xa xa. Liễu Minh thấy vậy bèn không chút do dự cong tay búng ra một đạo kiếm khí nhằm vào phần đầu của đối phương.
“Phanh” một tiếng!
Vừa bị kiếm khí đánh trúng, bóng người trắng xóa liền bị đánh cho khôi phục hình dạng đoạn xương màu trắng lơ lửng trên mặt biển. Liễu Minh thấy vậy mới cảm thấy có chút an tâm, khẽ vậy một tay huy động hắc khí cuốn lấy đoạn xương về sát bên người. Chỉ thấy đoạn xương cánh tay này được một tầng chất sừng trắng nõn bao trùm bên ngoài, bên trong mơ hồ hiện ra một ít phù văn màu đen hơn nữa từ đó còn tản ra ma khí vô cùng nồng đậm. Ngay lúc Liễu Minh triệu hồi Hạt Nhi gần đó để rời khỏi nơi này thì giọng nói của Ma Thiên bỗng nhiên vang lên:
“Không nghĩ tới qua nhiều năm tháng tẩy lễ, vật này đã mở ra linh trí từ đó huyễn hóa thành hình dáng nhân loại. Vật này có chút đặc thù, nếu không luyện hóa một phen để xóa đi linh trí của nó chỉ sợ lưu lại không ít họa ngầm.”
“Ý của tiền bối là muốn ta lập tức luyện hóa cánh tay này?” Liễu Minh tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Hôm nay ngươi đã thành thạo việc ma hóa, chỉ cần mượn sức Ma Diễm luyện hóa vật này cũng không có gì khó khăn. Có điều quá trình sẽ tiêu tốn không ít thời gian. Như vậy đi, ngươi trước tiên hãy thử rót vào một tia ma diễm để phong ấn chặt chẽ thứ này.” Ma Thiên chậm rãi nói ra.
Liễu Minh nghe vậy, khẽ gật đầu. Một tay vừa nhấc, trên đầu ngón tay lập tức toát ra một đám ma diễm đen kịt. Nào ngờ ngay khi hắn muốn rót ma diễm vào trong đoạn xương tay thì dị biến bất ngờ phát sinh!