Tiếp Dẫn Địa, Bạch gia kính Mục gia
Cự Đỉnh Sơn, Tử Y khinh Thiếu Chủ.
(Vạn Thế Ma Quân)
======================
"Nếu Thiếu Chủ đã sơ bộ nắm giữ được thuật khống Nguyên, tiếp theo cũng có thể dùng Phù Khí học một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng khác. Nhưng muốn tinh thông trong thời gian ngắn thì tốt hơn cả vẫn là không nên tham nhiều. Ta đề nghị trước tiên chỉ học hai ba loại, dù sao pháp quyết mà chúng ta học đều là loại bình thường nhất, đợi sau khi bái nhập Thượng Môn, khẳng định sẽ có pháp môn thúc giục Phù Khí tốt hơn cho ngươi lựa chọn đấy." Quan lão đại đề nghị.
"Được, ngoại trừ một loại pháp môn công kích, còn lại hai loại chủ yếu bảo vệ tính mạng thì chọn thuật Nguyên Bích và thuật Khinh Thân đi." Liễu Minh hiển nhiên đã cân nhắc vấn đề này từ lâu, không chút do dự trả lời.
"Được. Pháp môn công kích thì không cần chọn, mỗi dạng công kích của một Phù Khí hầu như đều là cố định, chẳng qua là tập trung Nguyên lực trong cơ thể lại rồi lợi dụng Phù Khí phóng ra mà thôi. Giống loại Phù Khí bao tay của ta, công kích phát ra chính là khối không khí Nguyên lực. Loại Phù Khí đao kiếm của Cốc lão tam thì Nguyên lực ngưng tụ thành các loại hình công kích như kiếm quang, đao quang. Về phần Hổ Giảo Hoàn của Thiếu Chủ, loại này cũng khá ít thấy, ta cũng chưa từng tận mắt trông thấy loại hình công kích của nó, song uy lực tuyệt đối không nhỏ. Lát nữa ta sẽ nói cho ngươi vài loại pháp quyết mà ta biết, ngươi có thể tự mình chậm rãi nghiên cứu. Có vấn đề gì không hiểu, hai người chúng ta lúc nào cũng có thể giải đáp cho ngươi một chút."Quan lão đại giải thích mấy câu.
"Lúc tranh đấu với người khác, bất luận muốn lợi dụng Phù Khí thi triển loại thủ đoạn nào nghênh địch, đều phải tính toán chính xác số lần mình có thể thi triển ra. Luyện Khí Sĩ chúng ta không thể so sánh với những Linh Đồ Linh Sư chính thức kia, Nguyên lực trong cơ thể rất có hạn, mỗi một lần vận dụng Phù Khí đều hao tổn một lượng cực lớn. Đặc biệt như Thiếu Chủ là một Luyện Khí Sĩ sơ cấp, như vậy chỉ sợ thúc giục Phù Khí trong một cuộc tranh đấu ba bốn lần, Nguyên lực đã hết sạch rồi. Mà Luyện Khí Sĩ không có Nguyên lực thì chỉ mạnh mẽ hơn người bình thường một chút mà thôi. Thiếu Chủ phải nhớ kỹ điểm này!" Cốc lão tam dùng giọng điệu cảnh tỉnh nói.
"Nếu nói như vậy, Luyện Khí Sĩ chúng ta cũng không cần đến kiện Phù Khí thứ hai, cũng không phải là càng có nhiều Phù Khí thì càng tốt nhỉ!" Liễu Minh hơi có chút bất ngờ nói.
"Nói thì nói như thế. Dù sao Nguyên lực của Luyện Khí Sĩ sơ cấp, trung cấp có hạn, cho dù có nhiều Phù Khí hơn nữa cũng không có tác dụng quá lớn. Nhưng đối với những Luyện Khí Sĩ cao cấp, đỉnh giai thì lại khác. Bọn họ có Nguyên lực thâm hậu, trong tay nếu có vài món Phù Khí loại hình khác nhau, lúc đối địch đương nhiên có thể sử dụng linh hoạt nhiều loại thủ đoạn đánh bại địch nhân, giành chiến thắng. Tuy nhiên bất kể hắn muốn thi triển loại thủ đoạn nào, trong một lúc cũng chỉ có thể thúc giục được một kiện Phù Khí mà thôi. Nghe nói những Linh Đồ Linh Sư Thượng Môn kia, tựa hồ có thủ đoạn phá bỏ loại hạn chế này. Nhưng về phần cụ thể như thế nào, không phải là loại Luyện Khí Sĩ bình thường như ta và Cốc tam có thể biết được." Sắc mặt Quan lão đại nghiêm túc nói.
"Đa tạ hai vị đã chỉ điểm, cuối cũng ta cũng coi như hiểu được một chút, sau này nhất định sẽ hết sức chú ý đến những điểm này." Liễu Minh chắp tay, thần sắc nghiêm nghị nói.
******
Hai tháng sau, trên một con đường gồ ghề trên một ngọn núi lớn đen nhánh, ba người Liễu Minh đang từng bước trèo lên phía trên.
Con đường núi này cực kỳ nguy hiểm, hai bên đều là vách đá dựng đứng sâu không thấy đáy, hơn nữa lại vô cùng nhỏ hẹp, một lần chỉ có thể cho một người đi qua, hơn nữa mỗi một bậc thang đá bởi vì nguyên nhân quanh năm không có người qua lại, bên trên dày đặc rêu xanh đen, khiến cho con đường núi trở nên cực kỳ trơn trượt.
Nếu không phải ba người đều là Luyện Khí Sĩ, thân thủ nhanh nhẹn vượt xa người khác, chỉ sợ đã ngã đập không biết bao nhiêu lần, rơi xuống vách núi chết bao nhiêu mạng rồi nữa.
Chính vì như vậy, Quan lão đại và Cốc lão tam đều bước đi run run, nơm nớp sợ hãi, chỉ trong một chốc mà mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo.
Trái lại thiếu niên đi ở giữa hai người, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, tựa như không trông thấy nguy hiểm trước mắt.
Hai người Quan lão đại kinh ngạc, không khỏi âm thầm khâm phục sự can đảm của thiếu niên.
Còn đối với Liễu Minh mà nói, so với những tao ngộ cửu tử nhất sinh ở Hung đảo năm đó, chỉ với tí nguy hiểm này căn bản không đáng nhắc tới.
Sau khi ba người đi được hai canh giờ, cuối cùng đã đi tới đỉnh núi.
Kết quả là sau khi cẩn thận kiểm tra một phen, ba người đều trợn tròn mắt lên.
Đỉnh núi tuy rằng là một mảnh đất bằng rộng chừng vài mẫu, nhưng hoàn toàn trống trải, không có bất kỳ bóng người nào cả.
"Quan đại, các ngươi không tìm sai chỗ đấy chứ. Nơi này chính là địa điểm mà Thượng Môn chỉ định tiếp dẫn sao?" Liễu Minh hơi nhướng mày, hỏi một câu.
"Thiếu Chủ, việc này trọng đại như thế, ta sao có thể nhớ lầm địa điểm được. Có lẽ sứ giả còn chưa tới!" Quan lão đại xoa xoa mồ hôi nóng trên trán, cười khổ nói.
"Hôm nay cách kỳ hạn cuối cùng mà Thượng môn đặt ra bao lâu?" Liễu Minh lo nghĩ, lại hỏi.
"Còn hai ngày." Lúc này là Cốc lão tam tiếp lời.
"Nếu như vẫn còn thời gian, chúng ta cứ chờ đợi ở đây vậy." Liễu Minh nhìn lướt qua xung quanh đỉnh núi, sau đó liền quyết định nói.
Giờ phút này, hắn gần như đã hoàn toàn nhập vai vị Thiếu Chủ Bạch gia kia.
Quan lão đại và Cốc lão tam đương nhiên sẽ không lên tiếng phản đối gì cả.
Vì vậy mấy người tìm một khối đá sạch sẽ, ngồi xuống phía trên nghỉ ngơi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không lâu sau mặt trời bắt đầu lên cao, lúc này đã là giữa trưa.
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ một hướng khác truyền đến tiếng bước chân, ba người Liễu Minh đang tĩnh tọa đều cảm thấy phấn chấn, vội vàng nhìn sang.
Chỉ thấy từ một lối khác dẫn xuống núi loáng thoáng xuất hiện bóng người, sau nháy mắt đã thấy năm người đi tới.
Hai đại hán, một lão giả, một phu nhân trung niên và một thiếu nữ mặc áo tím được bốn người kia vây ở giữa. Hai đại hán hung hãn lạ thường, người mặc cẩm y, bên hông đeo đao. Lão giả mặc trường bào màu xanh, tướng mạo gầy gò, hai mắt híp lại, dưới cằm có một chòm râu dê. Phu nhân có dung nhan bình thường, nhưng da dẻ có vẻ trắng trẻo hơn so với người thường một chút, mặc một bộ trang phục của vú già màu xanh lục. Mà thiếu nữ áo tím kia, nhìn như chỉ mười một mười hai tuổi, cực kỳ đáng yêu, khuôn mặt xinh đẹp như được tạc bằng ngọc, đôi mắt to đen láy liên tục xoay tròn, thỉnh thoảng hiện lên chút thần sắc ranh mãnh cổ quái.
Năm người này vừa thấy trên đỉnh núi đã có người thì khẽ giật mình, nhưng sau khi đánh giá cẩn thận ba người Liễu Minh vài lần, lão giả kia liền hờ hững nói một câu gì đó.
Ngay sau đó bốn người vây quanh thiếu nữ đi tới một chỗ khác trên đỉnh núi, cũng tìm mấy khối đá ngồi xuống nghỉ ngơi, mơ hồ có ý đối lập với ba người Liễu Minh.
Liễu Minh thấy cảnh này, trong lòng có chút nghi hoặc, không nhịn được dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hai người Quan lão đại.
"Thiếu Chủ không cần lo lắng, bọn hắn không phải người của Man Quỷ Tông, hẳn là con cháu một thế gia khác tới đây chờ Tiếp Dẫn Sứ. Ha ha, xem ra chúng ta cũng không tìm nhầm địa điểm rồi." Quan lão đại thấp giọng cười cười nói.
"Thì ra là thế, nói như vậy hẳn là còn có thêm người khác đến đây." Vẻ mặt Liễu Minh như nghĩ tới điều gì.
"Chuyện này cũng khó nói, phải xem những thế gia khu vực xung quanh kia có cam lòng xuất ra tài nguyên tương ứng mua danh ngạch nghi thức Khai Linh hay không đã!" Quan lão đại trả lời.
Liễu Minh gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, hai mắt khép lại, một lần nữa chìm vào nhập định.
Giờ phút này nhìn như hắn đang nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế Nguyên lực đang không ngừng di chuyển trong cơ thể dọc theo một quy luật đặc thù nào đó, cũng làm cho Hổ Giảo Hoàn trên cổ tay có chút lấp lóe không yên.
Tất cả những thứ này, may mà đều được ống tay áo thật dài che lại, người ngoài không thể nhìn ra điều gì khác lạ.
Nhưng cũng không lâu lắm, một đại hán mặc cẩm bào, sắc mặt hơi vàng ở phía đối diện bỗng nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía ba người Liễu Minh.
Quan lão đại và Cốc lão tam thấy vậy, bốn mắt sáng lên, mặt lộ vẻ cảnh giác nhìn về phía người đang đi tới.
Liễu Minh cũng phát hiện được, mở hai mắt ra.
"Tại hạ Thiết Vân, Khách Khanh Mục gia, thành Quảng Lăng, phụng mệnh tiểu thư Minh Châu tới gửi lời hỏi thăm ba vị. Không biết ba vị là …" Đại hán mặc cẩm y cũng không tới quá gần, khi gã còn cách ba người Liễu Minh bảy tám trượng liền dừng lại, chắp tay khách khí hỏi.
"Thì ra là Mục gia tiếng tăm lừng lẫy, tại hạ Quan Đại, Bạch gia, thành Ngọc Mộc, đây là Thiếu Chủ Bạch Thông Thiên nhà ta." Quan lão đại biến sắc, vội vàng đứng dậy đáp lễ.
"Ra là công tử Bạch gia, thật tốt quá. Hai nhà chúng ta có giao tình không nhỏ, không biết quý Thiếu Chủ có muốn qua ngồi một chút hay không?" Cẩm y đại hán vốn dĩ hơi sững sờ, nhưng lập tức kịp phản ứng, mặt cười tươi nói.
"A, thân thể công tử nhà ta có chút không khỏe, có lẽ sẽ không qua quấy rầy tiểu thư Minh Châu." Quan lão đại chần chờ một chút, sau đó liền liền nhã nhặn từ chối, nói.
"A, thật là đáng tiếc, vậy thì đợi sau khi đến Thượng Môn, tiểu thư nhà ta sẽ gặp lại Bạch công tử." Đại hán mặc cẩm y có chút bất ngờ, sau khi nhìn chăm chú Liễu Minh một lát, cũng không miễn cưỡng thêm, liền ôm quyền quay người trở về.
"Quảng Lăng, Mục gia có lai lịch như thế nào, rất nổi tiếng sao?" Đợi sau khi đại hán đi xa, Liễu Minh mới mở miệng hỏi.
"Đâu chỉ là nổi tiếng! Mục gia thực sự là Luyện Khí thế gia bậc nhất của Đại Huyền quốc. Mục gia và Bạch Gia nhìn như không khác nhau lắm, nhưng nội tình chính thức lại chênh lệch rất lớn. Đoán chừng ba bốn Bạch gia mới có thể tương đương với Mục gia đấy. Nghe nói tính cả Mục gia, Linh Đồ bái nhập các Thượng Môn khác có đến bốn người." Cốc lão tam bên cạnh nói với vẻ hết sức kiêng kỵ.
"Thì ra là thế, nhưng theo như lời hắn thì giao tình hai nhà là sao? Chúng ta sẽ không bị bọn hắn nhận ra sơ hở gì chứ?" Liễu Minh tiếp tục hỏi dồn.
"Có lẽ là không. Thời gia chủ đời trước, Bạch gia đích xác kết giao với Mục gia trong một thời gian ngắn, nhưng gia chủ hiện giờ không biết vì lý do gì, hai nhà lại rất ít khi qua lại. Người Mục gia cùng lắm thì chỉ nghe đến tên của ngươi thôi, chắc chắn chưa từng gặp qua bản thân ngươi." Quan lão đại trả lời một cách cực kỳ chắc chắn.
Cốc lão tam một bên cũng vội vàng gật đầu.
Liễu Minh thấy thế, lo lắng trong lòng tự nhiên cũng hạ xuống chút ít.
Cùng lúc đó, trong đám người Mục gia phía đối diện, thiếu nữ áo tím tên gọi Mục Minh Châu kia, vừa nghe đại hán cẩm y kể lại xong, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc.
"Thiết thúc, bọn hắn không ngờ lại là người của Bạch gia. Điều này thật đúng là cực kỳ trùng hợp! Hình như ta đã từng nghe cha nói qua cái tên Bạch Thông Thiên này một lần, nhưng không có ấn tượng gì quá sâu đậm. Tam thúc công, người có biết vị Thiếu Chủ Bạch gia này không?" Thiếu nữ cười cười, quay mặt qua phía lão giả gầy gò bên cạnh hỏi.
"Bạch Thông Thiên? Ừ, đúng là Bạch gia có một vị Thiếu Chủ như vậy, hẳn là con riêng của gia chủ Bạch gia, sau đó dùng thân phận con nuôi để thu lại dưới trướng." Lão giả gầy gò nghe vậy, mỉm cười trả lời.
Không ngờ lão già chỉ thuận miệng đã nói ra bí mật mà gia chủ Bạch gia dùng hết sức để che giấu.
"Hừ, năm đó gia chủ Bạch gia thực có lỗi cô cô ta, bây giờ làm ra chuyện đó cũng không phải là chuyện gì quá kỳ quái. Tuy nhiên gia chủ Bạch gia thật đúng là rất coi trọng người con riêng này, vậy mà lại thuyết phục được mấy lão già kia đưa hắn tới tham gia nghi thức Khai Linh lần này." Thiếu nữ bĩu môi một cái, có chút khinh thường nói.