Đệ tử thủ vệ thấy người thanh niên áo xanh từ Man Quỷ Tông dường như có quan hệ với Càn Như Bình, liền không hỏi gì thêm mà để cho cơ quan phi chu tự do tiến vào.
Trên phi chu, Càn Như Bình tràn đầy hưng phấn kéo tay Liễu Minh. Đôi mắt tràn đầy thần sắc mừng rỡ, miệng không ngừng cười vang, khiến cho nội tâm họ Liễu cũng dâng lên một tia ấm áp. Sau đó nàng liền kể chuyện từ khi hai bên từ biệt ở Huyền Kinh, cũng như cuộc sống những năm gần đây ở Thiên Nguyệt Tông, nói cho hắn nghe.
Tiểu nha đầu này năm đó theo Hồ Xuân Nương đến Thiên Nguyệt Tông, vốn được an bài làm đệ tử ngoại môn. Sau đó được Hồ Xuân Nương đề cử làm đệ tử một Trận Pháp Sư mà nàng quen, nghiên cứu học vấn trận pháp. Sau khi thành công trải qua nghi thức Khai Linh của Thiên Nguyệt Tông, mở được Linh Mạch, cuối cùng chính thức trở thành đệ tử nội môn. Tuy nàng chỉ mang linh căn tư chất sáu linh mạch nhưng trong lĩnh vực trận pháp lại thể hiện thiên phú kinh người, lại toàn tâm toàn ý nghiên cứu sự kì diệu của trận pháp nên được vị Trận Pháp Sư nhận làm đệ tử thân truyền
Trong mấy năm sau đó, Càn Như Bình được sư phụ dốc lòng truyền thụ. Bản thân nàng cũng nỗ lực không ngừng học tập nghiên cứu. Thiên phú trận pháp của nàng như cá gặp nước, đối với các loại trận pháp vừa học liền biết, lại đưa rất nhiều kiến giải từ sự lĩnh ngộ của bản thân, khiến vị Trận Pháp Sư này không khỏi kinh ngạc. Nghe tiểu nha đầu kể lại, có lẽ nàng đã bắt đầu được các vị tiền bối Thiên Nguyệt Tông coi trọng.
Cùng kẻ địch giao tranh ngoài biên ải, thực lực hai bên không hơn kém nhau nhiều lắm, sự tham gia của Trận Pháp Sư sẽ có ảnh hưởng mang tính quyết định. Năm xưa, một cái Tứ Tượng Kim Trận nho nhỏ thể hiện hiệu quả kỳ diệu, là minh chứng rõ ràng. Huống hồ, một gã Trận Pháp Sư chân chính có thể phát huy tác dụng mà các trận kỳ bình thường không thể sánh bằng. Lại thêm trận pháp chi đạo thay đổi thất thường, nhập môn mặc dù dễ dàng nhưng muốn tinh thông thì không phải chuyện một sớm một chiều có thể nghĩ đến. Không chỉ có rất nhiều yêu cầu với người nghiên cứu, tâm tư phải kín đáo, thôi diễn, tính toán càng không được phép sai lầm. Hơn nữa, đối với hậu nhân này của Càn Thúc, Liễu Minh đã nảy sinh không ít thiện cảm, cùng sinh sống tại Đại Huyền Đô trong bốn năm, hắn đối xử với nàng như người nhà. Thấy nàng ở Thiên Nguyệt Tông được chiếu cố thật tốt, hắn chợt cảm thấy an tâm hơn nhiều.
“Như Bình, sau khi trở về , hãy dùng viên Ngũ Hoa Đan này, có thể giúp thanh tâm mắt sáng, có lẽ sẽ có hữu ích đối với việc tìm hiểu trận pháp của muội."
Chỉ thấy Liễu Minh nói như thế, một mùi thơm thấm vào ruột gan liền tràn ngập từ viên đan dược màu đỏ trên tay.
“Cảm ơn Minh ca ca, như vậy tốt quá!” Như Bình cẩn thận tiếp nhận viên đan dược, đem nâng trong lòng bàn tày, tò mò không ngừng đánh giá, vẻ vui mừng tràn đầy trên khuôn mặt
Liễu Minh thấy thế, không khỏi mỉm cười.
“Đúng rồi, Minh đại ca, người lần này tới tông môn là tìm Diệp sư thúc tổ phải không?” Càn Như Bình vừa nói vừa cười tinh nghịch với Liễu Minh khiến hắn nghe vậy, trong nội tâm hơi kinh ngạc, nhẹ gật đầu.
“Hồ sư tỷ trước đó vài ngày đã nói cho ta biết, Minh đại ca, người chờ một lát, ta gọi nàng tới dẫn đường cho ngươi”
Càn Như Bình hì hì cười nói. Tiếp theo nàng lấy từ hông một cái pháp bàn màu trắng, tay bấm phát quyết, vỗ lên pháp bàn. Mặt ngoài pháp bàn hơi chớp động, một nhóm chữ nhỏ lóe rồi chui ngay vào trong. Không lâu sau, từ xa một bóng trắng nhằm hướng phi chu mà đến. Sau vài cái chớp động, độn quang biến mất, trên phi chu đã có thêm một thiếu nữ chừng hai mươi, dung nhan xinh đẹp.
Không ai khác, chính là Hồ Xuân Nương
“Bạch sư đệ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a! Không nghĩ tới mấy năm không gặp, sư đệ đã là một gã Linh Sư đạt cấp Ngưng Dịch trung kỳ, thật là chuyện đáng mừng!” Hồ Xuân Nương cười dịu dàng, liếc nhìn Càn Như Bình rồi lại quay sang nói với Liễu Minh.
'Bạch Thông Thiên' chính là Liễu Minh năm đó ẩn núp Huyền Kinh với tư cách đệ tử giám sát. Từ sau khi trở về tông môn, đã sớm thay tên đổi họ. Hồ Xuân Nương trở lại tông môn một chút nghe ngóng là biết được, lúc này xưng hô với Liễu Minh như thế là tỏ ý muốn trêu chọc một phen.
Thân là đệ tư nâng kiếm cho Diệp Thiên Mi, bất luận là tư chất hay thiên phú, dù tại nơi nhân tài đông đuc như Thiên Nguyệt Tông, Hồ Xuân Nương tuyệt đối không yếu hơn so với người khác.
Nàng tự hỏi năm đó cùng Liễu Minh có tu vi ngang nhau, hiện nay Liễu Minh đã là trung kỳ Linh Sư tồn tại mà bản thân vẫn là một gã hậu kỳ Linh Đồ, vài năm nữa cũng chưa chắc có khả năng tiến giai. Lúc trước từ bên ngoài nghe tin Liễu Minh trong thời gian ngắn tiến giai Linh Sư thành công, không lâu sau đó đạt đến cảnh giới trung kì, khiến nàng kinh ngạc không thôi. Lúc này gặp lại Liễu Minh, trong lòng cô gái này bỗng nhưng nổi lên phần nhiều cảm khái. Ánh mắt nàng đối với Liễu Minh tràn đầy hâm mộ.
“Hồ sư tỷ, Như Bình nha đầu kia những năm này đã làm phiền ngươi không ít.”
Liễu Minh nghe Hồ Xuân Nương nói những lời này, sắc mặt không đổi, ôm quyền thi lễ với nàng một cái.
"Khanh khách, Bạch sư đệ xin mời đi theo ta, Diệp sư thúc tổ đang chờ ngươi." Hồ Xuân Nương sau khi nghe xong nao nao, lập tức một tiếng cười khẽ, nhảy đến cơ quan phi chu bên trong nói.
Càn Như Bình thấy vậy, không cam lòng cùng Liễu Minh nói mấy câu, đợi khi phi chu khởi hành được một lúc mới lưu luyến rời đi.
Tại Thiên Nguyệt Tông, trong một gian thạch thất yên lặng, một nữ tử hai mắt màu bạc trong suốt, mặt không biểu tình khoanh chân ngồi. Chính là Diệp Thiên Mi đã chờ đợi từ lâu.
“Vãn bối bái kiến Diệp sư thúc” Vừa đến cửa thạch thất, Liễu Minh đã cúi người hành lễ với Diệp Thiên Mi”
"Liễu sư điệt, không cần đa lễ, vào đi."
Thấy Liễu Minh tiến đến, Diệp Thiên Mi khẽ nhướng mày, sau đó nói ra.
Liễu Minh sau khi nghe xong , gật đầu đồng ý, liền vào nhập thất bên trong, tại trước mặt Diệp Thiên My tìm một chỗ bồ đoàn khoanh chân ngồi xuống.
"Không nghĩ tới lại là vài năm không gặp, tu vi của Liễu sư điệt hiện nay đã là Linh Sư trung kỳ, tiến triển nhanh như vậy thực khiến người ta phải giật mình." Đợi Liễu Minh sau khi ngồi xuống, Diệp Thiên Mi nhìn giống như cười mà không phải cười nói.
Kỳ thật Diệp Thiên Mi từ lúc mấy năm trước, thông qua môn hạ đệ tử, đã biết Liễu Minh tiến giai Ngưng Dịch trung kỳ, đợi Liễu Minh tiến vào thạch thất, dùng thần thức kiểm tra, phát hiện khí tức do hắn phát ra lại mơ hồ vượt qua Linh Sư trung kỳ bình thường, lập tức trong nội tâm không khỏi một phen tấm tắc kêu kỳ lạ.
"Vãn bối trước đây ít năm ly khai tông môn về sau, đi một lần đến Nguyên Ma Tông, trong lúc đó đã gặp một ít cơ duyên." Liễu Minh mở trừng hai mắt, bất động thần sắc trả lời.
"Tuy rằng không biết ngươi muốn kiện Linh Khí phòng bị đoạt xá kia để làm gì, song theo tin tức ta nhận được, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ." Diệp Thiên Mi nghe vậy, nhẹ giọng cười cười, cũng không ý định miệt mài theo đuổi chủ đề mà uyển chuyển nói ra.
"Kính xin Diệp sư thúc chỉ rõ." Liễu Minh nghe vậy tinh thần chấn động, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
"Kiện Linh Khí này cũng không nằm trên đại lục Vân Xuyên, mà xuất hiện bên trong khu vực Thương Hải."
Diệp Thiên Mi lời vừa nói ra, Liễu Minh không khỏi mặt lộ vẻ một tia kinh ngạc, nhưng lập tức lại lộ ra như nghĩ tới cái gì. Tuy rằng hắn lúc trước đã nghe được từ chưởng môn của Man Quỷ Tông cái gọi là đại lục Vân Xuyênchính xác chỉ là một trong mấy nghìn hải đảo mà thôi. So sánh với Vân Xuyên đảo còn có hơn hai mươi đảo như vậy thậm chí còn lớn hơn. Những hòn đảo này phần lớn là bị Hải tộc cùng các yêu thú cường đại chiếm cứ. Mà bên trong ấy ngoại trừ ba đại Hải tộc, còn có Thương Hải Vương Tộc tự xưng bộ lạc Hải tộc cường đại Kim Lân tộc, thậm chí có cả tồn tại kinh khủng Hải Yêu Hoàng đã đạt Chân Đan Kỳ trong truyền thuyết.
Nói như vậy, hắn nếu muốn đạt được kiện Linh Khí này, thật không phải là chuyện dễ dàng!
Liễu Minh vừa nghĩ đến đây, lông mày không khỏi nhíu mày
Diệp Thiên Mi thấy thế, khóe miệng nhếch lên, lại từ trong ngực lấy ra một quả ngọc giản, cổ tay run lên hướng Liễu Minh ném đến.
"Tình huống cụ thể về kiện linh khí này đã được ghi trong đó, Liễu sư điệt không ngại thì xem kĩ rồi hẵng nói."
Liễu Minh nghe vậy liền không khách khí, thò tay nhận lấy miếng ngọc giản, đặt lên trán rồi dùng thần niệm đảo qua một lượt. Càng xem sắc mặt Liễu càng trở nên khó coi. Sau một lúc lâu, hắn than nhẹ rồi từ từ hạ miếng ngọc giản xuống. Nguyên lai kiện Linh Khí này hoàn toàn chính xác không có tại đại lục Vân Xuyên mà ở trên một hải đảo thuộc khu vực Thương Hải gọi là Miết Nguyên Đảo.
Miết Nguyên Đảo nằm ở trung tâm vùng biển phía Nam, cách Vân Xuyên chừng mấy vạn dặm. Nhìn từ trên không, hòn đảo như cái mai rùa khổng lồ chiếm giữ trên biển, nên được đặt tên như vậy Đảo này chỉ lớn chừng hơn một phần ba Vân Xuyên đại lục nhưng trên Miết Nguyên Đảo tài nguyên tu luyện cũng hết sức phong phú, các loại thiên tài địa bảo cũng vượt xa khả năng đại lục Vân Xuyên có thể so sánh. Hơn nữa hải đảo này còn do Hải tộc, Yêu tộc, Nhân tộc cùng với một ít Dị tộc khác chung sức chiếm cứ tạo thành tình thế hết sức hỗn loạn.
Trên đảo có một kẻ tự xưng đạt đến tam đại luyện khí tông sư, một dị nhân Tinh Hỏa tộc tên là Viêm Quyết. Tinh Hỏa tộc nhân am hiểu nhất là thuật khống chế hỏa diễm, trời sinh am hiểu đoán tạo. Trên hải đảo, các thế lực lớn mặc dù tranh đấu không ngừng nhưng đối với Tinh Hỏa tộc nhân lại là không dám mạo phạm. Dù sao vô luận là ai đắc tội một vị Luyện Khí Đại Sư, đều không có kết cục tốt đẹp. Mà kẻ tên Viêm Quyết này là một luyện khí tông sư nổi danh khắp hải đảo. Linh khí do hắn chế tạo đều mang cấm chế bất phàm, một khi xuất thế, lập tức được người bỏ giá cao thu lấy. Nghe nói vị này Luyện Khí Đại Sư gần nhất lại lần nữa luyện chế ra rồi vài món thật tốt Linh Khí, đang chuẩn bị chọn ngày công khai lấy ra đối ngoại đấu giá.
Trong đó có một kiện trung phẩm linh khí tên là 'Trấn Hồn Tỏa', càng hiếm thấy hơn lại là linh khí phòng ngự tinh thần. Nghe nói chẳng những sử dụng tài liệu hiếm có, bên trong còn ẩn chứa cấm chế đặc thù, chỉ cần tế luyện một chút, mang theo bên người liền có thể ngăn cản tinh thần bí thuật ở mức độ nhất định, mấu chốt nhất còn có thể khắc chế quá trình đoạt xá.