Huyết Vô Thường thấy tốc độ của Liễu Minh đột nhiên tăng lên thì thả thần thức quét qua, lập tức phát hiện ảo diệu bên trong. Thấy vậy, y gầm lên một tiếng phẫn nộ, hai tay vung lên, tiếp tục thúc giục huyết sắc cuồng phong, dùng khí thể thái sơn áp đỉnh tiếp tục đuổi theo Liễu Minh.
Những nơi huyết phong đi qua làm linh khí ngàn trượng xung quanh chấn động mãnh liệt. Bất kể là tu sĩ Nhân tộc hay là Minh trùng chỉ cần tới gần thì tinh huyết trong cơ thể cũng sôi trào lên, nhẹ thì trọng thương, nặng thì trở thành thây khô, rơi xuống đất.
Từ những cơn gió đang mãnh liệt thổi tới, bóng dáng Huyết Tổ càng gần Liễu Minh hơn. Thấy vậy, Liễu Minh cực kỳ kinh hãi, không thèm quan tâm tới tiêu hao của Thiền Tinh Dực nữa mà thúc giục pháp quyết, Chân Đan hai màu đen trắng nơi Linh Hải điên cuồng chuyển động, từng cỗ pháp lực cực kỳ tinh thuần tuôn ra, quán trú vào Tiểu Dực xanh biếc trong Linh Hải. Tiểu Dực được tiếp thêm linh lực thì vỗ thật manh, hai cái cánh nhỏ xoay tít trong hỏa diễm, hóa thành một đám lửa hừng hực cháy. Được ánh lửa bao phủ, hai cái cánh nhỏ lập lòe tinh quang, nhìn vô cùng đẹp mắt. Cùng lúc đó, ảo ảnh đôi cánh màu vàng sau lưng Liễu Minh cũng sáng rực lên, bên ngoài hiện rõ lớp Linh Văn màu bạc.
"Vèo" một tiếng!
Thân hình Liễu Minh đã hóa thành một bóng mờ, bắn ra xa mấy trăm trượng, tốc độ đã ngang với cuồng phong do Huyết Tổ Huyền Vô Thường biến thành. Huyết Tổ Huyền Vô Thường thấy vậy thì càng thêm nổi giận, tiếp tục thúc giục huyết phong đuổi theo.
Liễu Minh suy nghĩ nhanh chóng, rồi không định rời khỏi chiến trường bỏ trốn nữa. Dù sao thì hắn chạy ra ngoài, chẳng bằng ở lại đây, may ra còn một đường sinh cơ. Chỉ cần chiến đấu bên trên có phần hòa hoãn xuống, không chừng bên mình sẽ có tu sĩ Thông Huyền ra tay kiềm chế Huyết Tổ lại, đến lúc đó mình mới hòng sống sót. Để làm cho bên trên chú ý, hắn đều dẫn Huyết Tổ tới những nơi ít tu sĩ Nhân tộc mà tập trung nhiều Minh trùng.
Bên kia, Huyết Tổ thấy mình đường đường là một tu sĩ Thông Huyền cảnh còn không bắt được một tiểu bối Chân Đan thì không khỏi thẹn quá hoá giận, liền trút ngay cơn tức xuống đầu đàn Minh trùng phía dưới. Kết quả là Liễu Minh vừa trốn vừa lợi dụng Huyết Tổ để tiêu diệt thêm hơn vạn đầu Minh trùng nữa, trong đó còn có hai ba mươi con trùng Chân Đan và vô số Hóa Tinh kỳ khác.
Nếu để cho Minh Trùng Chi Mẫu biết được nó trăm phương ngàn kế thả ra một Tà Tu để đối phó Nhân tộc mà giết Minh trùng còn nhiều hơn giết Nhân tộc chắc phải tức đến hộc máu mất.
Lúc này, pháp bảo Thiền Tinh Dực bị Liễu Minh điên cuồng sử dụng đã tiêu hao đi nhiều. Bên trong Linh Hải, Tiểu Dực cháy sáng trong hỏa diễm ban đầu còn lớn cỡ nắm tay, vậy mà giờ đây chỉ còn chừng ngón cái, dường như đã sắp thiêu đốt gần như không còn nữa. Mà quan trọng nhất là, mặc dù hắn đang liên tục phục dụng đan dược khôi phục Linh lực cấp cao thì lúc này, pháp lực cơ thể hắn cũng chỉ còn lại chưa tới một phần mười mà thôi.
Còn Huyết Tổ bên kia thì trong khoảng thời gian này cũng chẳng tiêu hao bao nhiêu pháp lực cả, dùng thần thức cường đại của y đương nhiên cũng đã phát hiện ra tình huống bây giờ của Liễu Minh, trong đôi mắt huyết sắc hiện lên nét điên cuồng.
"Tiểu bối còn muốn chạy? Bổn tọa xem ngươi còn có thể chạy đến khi nào!" Huyết Tổ hét lớn một tiếng, huyết phong quanh thân còn bốc lên thêm vài phần.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người đã mau chóng giảm xuống. Ngay khi Thiền Tinh Dực sắp tiêu hao hết, thì phía trên chợt truyền tới một hồi tiếng nổ kinh thiên động địa, đồng thời một cỗ chấn động Linh áp mãnh liệt không sao tả được đang từ từ đè ép xuống xung quanh.
Thì ra là khi Liễu Minh và Huyết Tổ hai người truy đuổi nhau thì trên bầu trời, Minh Trùng Chi Mẫu không biết đã dùng phương pháp gì mà một nửa thân thể đã trèo qua vết nứt không gian, lộ ra thân hình trắng noãn, sáu cánh tay bạch ngọc đang từ từ vươn ra. Hơn nữa, một gương mặt cực lớn cũng hiện ra trong thông đạo. Gương mặt này là của một nữ nhân, nhìn qua mắt ngọc mày ngài, vốn dĩ phải là kiều diễm động lòng người, thế nhưng gương mặt này thực sự quá lớn lại ở trên một con trùng làm cho nó càng trở nên quỷ dị.
"Những Nhân tộc tạp chủng các ngươi, đi chết hết đi!" Một tiếng thanh thúy từ miệng thiếu nữ truyền ra. Ngay sau đó, từ sáu cánh tay chậm rãi hiện lên chút bạch quang, chậm rãi chuyển động.
'Ầm!' Một tiếng nổ lớn vang lên! Xung quanh Minh Trùng Chi Mẫu hiện lên từng đạo bạch quang chớp động liên hồi, làm cho không gian chấn động mãnh liệt, tạo ra vô số vòi rồng cực lớn che khuất cả nửa bầu trời mau chóng di chuyển ra khắp nơi.
Các Thông Huyền tu sĩ bên kia thấy vậy thì sắc mặt đại biến, nhanh chóng rút lui.
Trong từng vòi rồng đều có thể thấy được những Phong Nhận cực lớn, chúng nhanh chóng di chuyển tới hướng đại quân Nhân tộc. Những nơi Phong Nhận đi qua kéo theo vố số đường cong lớn nhỏ không đều nhau.
Đều là những vết nứt không gian!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hư không dường như đều bị phong nhận trắng xóa cùng vết nứt không gian đen kịt che phủ khắp nơi tạo thành cảnh tượng hỗn loạn đến cực điểm.
Lập tức tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía!
Không ít Minh trùng cùng tu sĩ Nhân tộc vừa vướng vào phần rìa của khe hở, căn bản còn chưa kịp phản ứng đã bị những thứ này chém thành mấy đoạn. Một vài khe nứt lớn hơn còn liên tục tuôn ra lực hút kinh người cuốn lấy tu sĩ cùng Minh trùng gần đó, chỉ để lại từng mảnh cơ thể bị xé thành mảnh vụn.
Biến cố trước mắt khiến cho Huyết tổ Huyền Vô Thường có chút trở tay không kịp. Bất quá nhìn thấy Liễu Minh đã ở trước mặt, y đương nhiên sẽ không cam lòng bỏ qua như vậy bèn cắn răng ngưng tụ một kiện giáp y màu máu bảo vệ sau đó khẽ động thân hình đuổi sát phía sau.
Trong lúc đó, Liễu Minh dựa vào tốc độ kinh người của Thiền Tinh Dực cùng năng lực phản ứng nhanh nhạy của mình vẫn có thể né trái lách phải từ đó tránh thoát không ít vết nứt không gian. Đúng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng “Xoẹt”, đôi cánh trên lưng bỗng hóa thành từng điểm ánh sáng vỡ vụn giữa không trung. Ngay sau đó, hai đạo phong nhận trắng toát đã một trước một sau đánh tới, vẽ nên một lằn ranh tạo thành khe hở rộng vài chục trượng lăng không hiện ra. Hơn nữa, từ đó còn mơ hồ truyền đến chấn động cực mạnh giống như nối thẳng đến một địa phương xa xôi nào đó.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi cả kinh. Khi hắn còn chưa biết phải giải quyết thế nào thì sau lưng đã truyền đến tiếng hét thảm thiết nhưng không đợi hắn quay đầu nhìn lại, một cỗ hấp lực mạnh mẽ đã đột nhiên ào ra từ khe nứt gần đó khiến họ Liễu cảm thấy bản thân đang bị vô số xúc tu vô hình gắt gao cuốn lấy, tiểu kiếm màu vàng kim dưới chân cũng theo đó lay động liên tục như muốn thoát khỏi sự khống chế kỳ dị này. Dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể vung tay kết thành kiếm quyết, ra lệnh cho tiểu kiếm dưới chân ổn định trở lại rồi hóa thành kim quang óng ánh bảo vệ thân mình. Hầu như cùng một thời gian, Liễu Minh liền mất đi sự khống chế đối với thân thể của mình, cả người liền bị một cỗ man lực đánh cho đầu váng mắt hoa rơi thẳng vào bên trong khe nứt. Kết quả khi hắn vừa tiến vào khe hở trong nháy mắt, bên tai thình lình vang lên một giọng nói già nua mang phong cách cổ xưa như có như không:
“Minh Trùng Chi Mẫu, ngươi không tiếc sử dụng lực lượng Pháp tắc để giam cầm chân thân của ta là có ý gì?”
Giọng nói này không ngờ lại có hiệu quả an tâm tĩnh trí vô cùng kinh người, khiến cho Liễu Minh nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo. Khi hắn quay đầu nhìn lại thì thấy ở phía chân trời xa xa, một bóng người bọc trong hào quang bảy màu đang ung dung tiến tới. Bên trong hào quang, là một vị tăng nhân già nua đầu tóc bạc trắng, hai mắt nhắm nghiền.
Lúc này, vị tăng già bỗng nhiên mở to hai mắt phóng ra một đạo thải quang lưu chuyển. Tiếp đó, tay trái của y khẽ nhấc thả ra một chuỗi Đàn Mộc Phật Châu lấp lánh hào quang xoay tròn giữa không trung. Chưa hết, trong không gian lại liên tiếp truyền đến từng tiếng tràng Phạn âm cùng vô số đóa sen màu ngà sữa giống như Thiên Nữ Tán Hoa cuồn cuộn bay ra. Phong nhận đầy trời cùng vết nứt không gian vừa chạm phải những bông hoa này liền bị bạch quang ẩn chứa bên trong triệt tiêu hoàn toàn.
Liễu Minh thấy vậy không khỏi giật mình. Vị tăng nhân thần bí này thoạt nhìn có chút quen thuộc thế nhưng nhất thời hắn lại không nghĩ ra hai người đã từng tao ngộ ở đâu. Sau đó một khắc, hắn lại bị cuốn vào vết nứt không gian gần đó. Âm thanh xung quanh cũng vì thế dần trở nên mơ hồ, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ của Minh trùng chi mẫu cùng tiếng hô “Thánh Tôn” vui mừng của tu sĩ Nhân tộc. Tiếp theo, vết nứt không gian lại rung lắc mãnh liệt kéo theo bạch quang chói mắt lấp đầy xung quanh.
Ánh sáng còn lại trước mặt Liễu Minh cũng lập tức biến mất không chút tăm tích, đồng thời man lực bốn phía cũng điên cuồng ập đến khiến cho thân thể hắn dù có cường hãn thế nào cộng thêm Kiếm Hoàn hộ thân nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn. Họ Liễu chỉ kịp quát to một tiếng sau đó phun ra một búng máu tươi rồi ngất đi tại chỗ. Không lâu sau, man lực bên trong khe nứt bỗng nhiên biến mất hoàn toàn, thân thể của hắn cứ thế tiếp tục trôi nổi về phía trước rồi biến mất hoàn toàn.
…
Cũng không biết trải qua bao lâu, Liễu Minh mới tỉnh lại từ trong hôn mê.
Đau nhức kịch liệt!
Đây là cảm giác đầu tiên khi hắn khôi phục ý thức. Thân thể giống như đã bị lực lượng cực lớn xé thành mảnh nhỏ. Mặt ngoài làn da nứt ra vô số vết thương tạo thành đau đớn kịch liệt khiến cho Liễu Minh trời sinh cứng cỏi cũng không nhịn được rên lên hừ hừ. Qua một hồi lâu, hắn mới dần thích ứng với cảm giác này. Chỉ là lúc này, Linh Hải của hắn gần như trống rỗng, muốn cử động một ngón tay cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Cũng may thân thể hắn vốn dĩ mạnh mẽ, khi tiến giai Chân Đan lại trải qua một phen phạt cân tẩy cốt cùng dung nhập tinh huyết Thiên Yêu tạo thành năng lực khôi phục vô cùng khủng bố. Rốt cuộc nghỉ ngơi một lúc, thân thể Liễu Minh đã hồi phục một ít sức lực.
Trong lúc gắng gượng ngồi dậy, họ Liễu cũng tranh thủ quay đầu quan sát bốn phía. Chỉ thấy nơi hắn đang ở chính là một tiểu sơn cốc quang cảnh xanh rì, ánh nắng mặt trời ôn hòa nghiêng nghiêng chiếu rọi khiến miệng mũi đều có thể cảm nhận mùi vị bùn tươi cùng hương thơm hoa cỏ. Ngoài ra, không khí ở đây còn mơ hồ ẩn chứa chút hương mằn mặn của gió biển. Lúc này, sau khi lắc khẽ một cái, Liễu Minh mới tập trung tinh thần, nhớ lại một chút sự việc trước lúc rơi vào hôn mê.