So với năm đó, khí tức trên người đại hán râu quai nón càng thêm hùng hậu, kiếm khí tản mát ra cũng mạnh mẽ hơn so với trước. Đại bộ phận đệ tử nội môn có mặt đều bị cỗ kiếm ý này hấp dẫn.
Cầu Long Tử và Kim Thiên Tứ dường như có chút quen biết, hai người sau khi chào hỏi một câu liền không để ý đến những người xung quanh mà lớn tiếng trò chuyện với nhau.
“Liễu huynh.”
Chính vào lúc này, một giọng nói trong trẻo bất ngờ truyền đến bên tai Liễu Minh, thì ra hai tỷ muội Âu Dương Thiến chẳng biết từ lúc nào đã tiến đến bên cạnh hắn.
“Hai vị Âu Dương cô nương những ngày này chẳng hay có được vừa ý không?” Liễu Minh quay đầu cười nói.
“Mọi thứ đều ổn. Được rồi, chúng ta cũng không cần khách sáo với nhau, tỷ muội chúng ta chỉ muốn biết một lát khi thông đạo mở ra, Liễu đã có dự định gì chưa?” Âu Dương Thiến vừa muốn đáp lời đã nghe Âu Dương Cầm chanh chua chen ngang vào câu chuyện.
“Ta cũng không có nhiều thông tin về phế tích Thượng giới kia, đến lúc đó đành phải tùy cơ ứng biến vậy. Một lát nữa khi truyền tống, hai vị tốt nhất không nên cách ta quá xa, nhỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm, ta tự nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp bảo vệ hai vị chu toàn.” Liễu Minh đã quen với phong cách nói chuyện của cô gái này, nên chỉ mỉm cười trả lời chứ không tỏ vẻ phật ý.
“Vậy phải làm phiền Liễu huynh rồi.” Âu Dương Thiến nghe vậy chậm rãi nói ra, tu vi của hai nàng gần như là yếu nhất so với nhóm đệ tử Thái Thanh Môn ở đây, vì thế chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy mà thôi.
Khi bọn họ đang nói chuyện, chợt thấy Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử sóng vai đi đến. Hai người đều là tu sĩ Chân Đan cảnh, đứng trong đại điện liền khiến cho người ta có cảm giác như hạc giữa bầy gà.
Âu Dương Thiến có vẻ không muốn giao tiếp quá nhiều với người của Thái Thanh Môn, bèn kéo Âu Dương Cầm lui sang một bên.
“Liễu sư đệ, quả nhiên là ngươi. Không tệ! Không tệ!” Cầu Long Tử nhìn thấy Liễu Minh liên tiếp thốt lên hai chữ ‘Không tệ’, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời.
“Cầu sư huynh, đã lâu không gặp.” Liễu Minh thấy vậy liền ôm quyền, cung kính đáp lễ.
“Hai người biết nhau sao?” Kim Thiên Tứ kinh ngạc hỏi Liễu Minh.
“Ha ha! Đâu có gì kỳ lạ, ta và Liễu sư đệ đã có duyên gặp mặt một lần bên trong Kiếm Hồn Điện. Khi đó ta đã có dự cảm sư đệ đây tuyệt đối không phải là vật trong ao. Gần đây thanh danh Liễu sư đệ đã lan truyền khắp tông môn, ta ở Phù Đồ Cung cũng sớm nghe qua. Điều đó càng nói rõ Cầu mỗ khi trước thật không có nhìn lầm người.” Cầu Long Tử quả là một nam tử hào sảng, ha hả cười nói không thèm để ý đến ánh mắt những người xung quanh.
Ba người Liễu Minh, Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử không thể nghi ngờ là những nhân vật nổi bật nhất ở đây. Cả ba tụ lại một chỗ liền thu hút ánh mắt của đám đông có mặt trong đại điện.
La Thiên Thành đứng ở một góc của đại điện, nhìn thấy Liễu Minh cùng hai vị tu sĩ Chân Đan trò chuyện vui vẻ liền hừ lạnh một tiếng sau đó nhanh chóng quay đi. Ôn Tăng lại dùng ánh mắt tức tối nhìn chằm chặp về phía Liễu Minh nhưng sau đó rất nhanh liền bỏ đi nơi khác.
Vào thời khắc này, một tiếng chuông cực lớn thình lình từ bên ngoài đại điện truyền đến. Âm thanh ngân vang, trực tiếp xộc thẳng vào tai khiến cho chúng đệ tử lập tức cảm thấy có chút lảo đảo. Mọi người có mặt liền ngừng cuộc trò chuyện sau đó nhanh chóng xoay đầu nhìn về cửa lớn đại điện.
Sau một khắc, một người đàn ông trung niên khí thế bất phàm đầu đội mũ ngọc, thân vận áo bào màu vàng, chậm rãi đi ra. Đúng là Thiên Qua chân nhân, chưởng môn của Thái Thanh môn. Tuy vị chưởng môn này đã đem khí tức thu liễm gần như không thể cảm ứng được nhưng một uy nghiêm không cách nào diễn tả vẫn lặng lẽ tràn ngập cả gian đại điện. Sau lưng hắn, còn có một người đàn ông trung niên mặc áo bào xám, chính là vị trưởng lão họ Hàn kia.
“Tham kiến chưởng môn chân nhân, Hàn trưởng lão!” Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử tiến lên đứng đầu, chúng đệ tử cũng theo đó chắp tay cung kính thi lễ.
“Rất tốt, mọi người đã đến đông đủ. Đã như vậy, ta cũng không cần phải nói những lời thừa thãi. Sau đây, tông môn sẽ chính thức mở ra thông đạo dẫn đến phế tích của Thượng giới. Nhưng trước khi cho phép các ngươi tiến vào đó, ta còn muốn nhắn nhủ đôi điều.” Thiên Qua nhân chân từ tốn quan sát chung quanh một vòng sau đó thu hồi nụ cười trên mặt.
Chúng đệ tử nghe vậy, thần sắc đều trở nên nghiêm túc, lẳng lặng lắng nghe.
“Cứ mỗi ba vạn năm, lực lượng ngăn cách giữa Nhân giới và phế tích kia mới tiến vào trạng thái suy yếu mở ra cơ hội để các phái dựa vào lực lượng pháp bảo cưỡng ép tạo nên một thông đạo. Nhưng thời gian mà chúng ta duy trì chỉ có vỏn vẹn một năm, cho nên sau khi tiến vào phế tích của Thượng giới, các ngươi nhất định phải ghi nhớ điểm truyền tống ở vị trí xuất phát sau đó bằng mọi giá tập kết ở điểm hẹn trong vòng một năm. Khi đó, tông môn sẽ lại lần nữa mở ra thông đạo đón các ngươi trở về. Nếu không trở về đúng hạn, hậu quả thế nào các ngươi chắc đã hiểu rõ.” Thiên Qua chân nhân thản nhiên nói ra, thanh âm không lớn nhưng lại truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng.
Giờ phút này, kể cả Liễu Minh, mọi người đều chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ của Thiên Qua chân nhân, dù sao nếu như bỏ qua một dữ kiện nào đó, có thể sẽ quyết định đến tính mạng của bản thân.
Thiên Qua chân nhân thấy vậy, sắc mặt có chút hòa hoãn, tiếp tục nói ra:
“Nguy hiểm và kỳ ngộ luôn đi đôi với nhau. Phế tích kia không chỉ có rất nhiều thiên tài địa bảo hiếm thấy mà còn tràn ngập những nguy hiểm khó lường, bởi vậy tông môn quyết định ban thưởng cho các ngươi một ít đồ vật cần thiết.” Nói xong, y liền khẽ gật đầu với trưởng lão họ Hàn bên cạnh.
Vị trưởng lão kia tức thì hiểu ý, tay áo giương lên, chỉ thấy linh quang trước người đột ngột trở nên mơ hồ, hơn mười cái Trữ Vật phù đã thình lình hiện ra. Tay áo của lão lại lần nữa run lên, tất cả phù kia theo đó dồn dập bắn ra chính xác rơi vào tay từng người có mặt. Tỷ muội Âu Dương Thiến cùng ba nhân vật lạ mặt hiển nhiên không nhận được ưu ái giống vậy. Bọn họ tuy có chút khó chịu nhưng cũng không tiện nói gì thêm.
Liễu Minh vừa nhận được Trữ Vật phù đã dùng thần thức quan sát, phát hiện vài thứ đồ vật bên trong bao gồm một tấm bản đồ, một viên ngọc xanh dương óng ánh, ngoài ra còn có một cái bình ngọc đỏ tươi.
“Phế tích của Thượng giới vô cùng rộng lớn. Bản đồ trên tay các ngươi là do một vị tiền bối khi trước tiến vào đã gắng công vẽ lại, có thể chỉ cho các ngươi một phương hướng đại khái. Hạt châu màu xanh dương gọi là ‘Cảm ứng châu’ có thể giúp người sử dụng cảm ứng được vị trí của đồng môn trong phạm vi trăm dặm. Về phần đan dược trong bình ngọc kia là một miếng Hóa Ách Đan Địa phẩm, là một loại thánh dược chữa thương cực phẩm. Cho dù dính phải vết thương trí mạng, chỉ cần chưa chết, phục dụng đan dược này liền có thể bảo trụ được tính mạng bản thân.” Trong lúc mọi người đang tập trung xem xét vật phẩm trong tay, Thiên Qua chân nhân mới lần nữa lên tiếng, nói rõ công dụng của ba kiện đồ vật bên trong Trữ Vật phù.
Liễu Minh nghe vậy âm thầm gật đầu, những vật này quả nhiên đều vô cùng cần thiết. Bản đồ cùng Cảm Ứng châu đương nhiên không phải bàn tới. Chỉ không ngờ tông môn lại hào phóng ban tặng cho đệ tử Hóa Ách Đan, loại đan dược trị thương mà Liễu Minh chỉ mới nghe đến trong những lần tra cứu điển tịch. Có thể nói Thái Thanh môn lần này đã bỏ ra một số vốn khổng lồ. Nhưng nếu nghĩ kĩ thì lần đầu tư này cũng là vô cùng hợp lý, những kẻ có mặt ở đây người nào không phải là đệ tử hạch tâm của một phong. Nếu chẳng may có chuyện gì đáng tiếc xảy ra đều sẽ mang lại tổn thất to lớn đối với toàn bộ Thái Thanh môn.
“Lần này, những vật các ngươi đoạt được trong phế tích của Thượng giới sẽ được tông môn thu lấy hai phần ba. Dù sao để mở ra thông đạo này, tông môn cũng phải hao phí một lượng tài nguyên khổng lồ, về phần những thiên tài địa bảo mà môn phái có nhu cầu cấp bách, tông môn sẽ đền bù thỏa đáng cho người đoạt được, nhất định không khiến các ngươi phải chịu thiệt thòi.” Thiên Qua chân nhân nhàn nhạt nói ra.
Nghe vậy, những đệ tử bên dưới lập tức sôi nổi nghị luận một hồi. Liễu Minh ánh mắt lóe lên, không hề bất ngờ đối với quyết định của Thiên Qua chân nhân. Nghĩ đến gia tộc Âu Dương, đường đường một trong bát đại thế gia cũng không thể một mình đả khai thông đạo này, liền có thể tượng tượng ra trình độ khó khăn trong đó. Tông môn lúc này quyết định thu lại hai phần ba lượng thu hoạch cũng là hợp tình hợp lý.
Phải biết rằng, cơ hội như thế này ba vạn năm mới có một lần. Cho dù Thiên Qua chân nhân tuyên bố trưng dụng tám chín phần mười lượng thu hoạch, chỉ sợ vẫn có vô số kẻ đỏ mắt tranh nhau để tiến vào. Về phần ý định giấu kín bảo vật cho riêng mình, chỉ sợ không có đệ tử nào có gan đó. Đại lục Trung Thiên nằm ở một đẳng cấp khác so với đảo Vân Xuyên của hắn, Thái Thanh môn cũng không phải tồn tại mà Man Quỷ Tông có thể với tới, chỉ sợ tùy tiện một gã Thái Thượng trưởng lão nhẹ nhàng thi triển thủ đoạn, liền có thể phát hiện mọi gian dối ẩn tàng.
“Tốt rồi, những lời nên nói cũng đã nói xong. Mặt khác lần này đi tầm bảo, tông môn còn an bài hai vị sư huynh bí truyền Chân Đan cảnh dẫn đội các ngươi. Ở bên trong phế tích của Thượng giới, tất cả đều nghe theo sự xếp đặt của bọn hắn, kẻ nào có gan kháng mệnh, sau khi trở về nhất định sẽ bị tông môn trách phạt nặng nề!” Thiên Qua chân nhân nói đến đây, âm thanh đột ngột trầm xuống, một cỗ linh áp bàng bạc theo đó từ trong người lão bộc phát ra ngoài.
“Đệ tử cẩn tuân chưởng môn dạy bảo!” Mọi người ở đây đều có cảm giác như bị một tảng đá thật lớn đè ép, sắc mặt khẽ biến, cung kính đáp lời.
Thiên Qua chân nhân thấy vậy, khuôn mặt mới lộ ra một chút hài lòng, sau đó nhìn sang hai người Kim Thiên Tứ cùng Cầu Long Tử.
Đại hán thô lỗ như Cầu Long Tử trước mặt Thiên Qua chân nhân cũng không dám tùy tiện, lập tức cung kính ôm quyền thi lễ. Kim Thiên Tứ bên cạnh vẫn giữ nguyên bộ dáng hỉ hả nhưng cũng vờ vịt chắp tay đáp lễ.
“Tốt rồi, các ngươi theo ta đến đây.” Thiên Qua chân nhân quắc mắt nhìn lại Kim Thiên Tứ một cái, sau đó bước nhanh về phía cửa ra vào của đại điện, Hàn trưỡng lão không nói hai lời đi theo đằng sau. Cầu Long Tử nhìn sang Kim Thiên Tứ sau đó hai người cũng nhanh rảo bước theo sau. Mọi người thấy vậy cũng nhao nhao tiếp bước hai người đi vào trong.
Xuyên qua một tòa Thiên Điện không lớn lắm, hai mươi người lẳng lặng theo sát Thiên Qua chân nhân, tiến vào trong một gian mật thất lạ mắt.
Mật thất này không ngờ lại lượn vòng thật sâu vào trong lòng đất. Đoàn người men theo thềm đá đi xuống, tiếng bước theo đó không ngừng vang vọng. Trên tường đá của thông đạo, cách một đoạn lại có thể nhìn thấy một khối Nguyệt Quang Thạch phát sáng mờ mờ, nhưng vẫn không thể soi rõ cảnh vật phía trước vì thế càng tạo thêm vài phần cảm giác thần bí.
Tiếp tục đi như vậy chừng sau thời gian một bữa cơm, Liễu Minh chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh chói lọi. Một toà đại sảnh rộng lớn thình lình xuất hiện, rộng chừng năm trăm trượng, cao hơn mười trượng. Ở giữa đại sảnh có khắc một pháp trận khổng lồ cực kỳ phức tạp, bên trên có thể nhìn thấy vô số ký tự huyền ảo đủ màu đủ sắc.
Bốn phía pháp trận còn có bốn cây cột đá màu xanh dương chạm trổ đồ hình Bàn Long, trên cột đá còn khắc vô số phù văn trận pháp, mơ hồ có liên hệ với pháp trận trên mặt đất. Lúc này có hai lão già khí tức trầm ổn đang nhắm mắt tập trung ngồi giữa những cột đá kia, không hề để ý đến những đệ tử đang tiến lại gần.
Liễu Minh thấy vậy, liền có thể xác định hai người này cũng là hai vị Thái Thượng trưởng lão đã tu luyện đến cảnh giới Thiên Tượng.