Sương mù màu xanh lá va chạm với lục quang lập tức trở nên nhạt nhòa.
“Sương mù này là độc thuật của Bích Trảo Yêu Linh, Thanh Tâm Kính của ta lại là khắc tinh của nó, ta sẽ xua đi bình chướng hộ thể của con thú này, mấy người hãy hợp lực đánh chết Thiên Tàn Đồng Tử phía trên Yêu Linh.” Ngạn Danh thấy cổ kính hữu hiệu vội vàng truyền âm tới bốn người sau lưng.
Lúc này, ngoài thân quái vật lông xanh toát ra sương mù màu lục càng nhiều, bao phủ thân hình nó trong nháy mắt. Ngạn Danh thúc giục pháp quyết, cổ kính chiếu xuống đối diện phát ra một màn ánh sáng màu xanh. Sương mù bên ngoài quái vật lông xanh chỉ chống cự được một chút liền chậm rãi tiêu tán.
Bốn người khác thấy vậy liền tỏ ra mừng rỡ. Nam tử gầy yếu nghe vậy, một tay hất lên triệu hồi một thanh tiểu kiếm màu xanh nhạt xoay tròn trên đỉnh đầu rồi hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng phá không vọt tới hướng đối diện.
Thiên Tàn Đồng Tử thấy thế, trong mắt hiện lên thần sắc dữ tợn, tay áo nhoáng một cái, một hồ lô màu xanh từ đó bay ra, miệng hồ lô mở ra bay ra một đạo ánh sáng màu xanh lá đón đỡ ánh sáng vàng. Hoàng quang tiếp xúc với ánh sáng xanh lục cuốn lấy nhau. Ánh sáng xanh lập lòe khiến ánh sáng vàng lập tức ảm đạm lộ ra kiếm nhỏ màu vàng rơi thẳng tắp xuống từ không trung. Mặc cho nam tử gầy yếu kinh hãi điên cuồng thúc giục kiếm quyết nhưng không thể khiến nó có chút phản ứng nào.
Đúng lúc này, nam tử mặt góc cạnh nhấc cao trường thương trong tay, hung hăng quăng tới. Tiếng xé gió vang lên, một đạo thương ảnh lóe lên rồi biến mất. Trong tay thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện một cái quạt lông màu xanh, nhẹ nhàng vung lên. “Vèo” một tiếng, một đạo phong nhận cực lớn dài hơn một trượng bắn ra. Cuối cùng nam tử thư sinh quát khẽ, trảo vào hư không, một chiếc rìu khổng lồ màu đen xuất hiện, nắm chặt hai tay chém về phía trước. Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, một đạo búa ảnh hiển hiện phía trên quái vật lông xanh cùng với Thiên Tàn Đồng Tử trên đầu nó hung hăng bổ xuống.
“Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn làm tổn thương ta.” Tên lùn cười lạnh một tiếng rồi lập tức vỗ xuống đầu Yêu Linh bên dưới, thân hình nhoáng lên,xuất hiện quỷ mị ở sau mấy trượng.
Một đôi tay khổng lồ đầy lông xanh của Bích Trảo Yêu Linh vỗ trước ngực, trong chớp mắt thân hình biến lớn thành cao hơn mấy trượng, đồng thời hai cánh tay nhoáng lên một cái huyễn hóa ra một tầng trảo ảnh. Sau một khắc, mấy tiếng nổ “Ầm” “Ầm” đồng thời truyền ra. Trường thương, phong nhận, búa ảnh đồng loạt phóng tới trược người quái vật lông xanh, bộc phát ánh sáng vô cùng chói mắt. Đối mặt với cường địch đuổi giết, khi một kích không cách nào thành công, trong lòng bọn họ đều lo lắng về sinh tử tồn vong. Năm người tính cả Ngạn Danh đều tự nhiên hiểu rõ, khi ra tay liền ăn ý dị thường đồng loạt công kích, nam tử mặt góc cạnh cùng thư sinh lại phát ra công kích, lắc lư vài cái chắn trước mặt bọn người Ngạn Danh.
“Ha ha.” Một tiếng cười quỷ dị truyền ra từ trong hào quang.
Qua mấy hơi thở, hào quang dần dần tán đi nhưng quái vật lông xanh không chút tổn thương lơ lửng giữa không trung lại về bên người Thiên Tàn Đồng Tử lần nữa. Yêu Linh này chỉ bằng tay không cũng ngăn cản được công kích linh khí của tất cả mọi người hợp lực. Liễu Minh thấy vậy, trong lòng khẽ giật mình, phòng ngự cực mạnh của quái vật lông xanh không chênh lệch là bao so với Giáp Long Thú hắn từng gặp trước đây.
“Hôm nay ta vừa hàng phục được Bích Trảo Yêu Linh này, vừa vặn đem mấy người các ngươi đem huyết tế một phen.”
Tên lùn cười to, mắt lộ hung quang, tay bấm niệm pháp quyết, điểm một chỉ về hồ lô trong hư không vừa tế ra. Ngay lập tức, hồ lô quay tít một vòng biến lớn hơn một trượng, đồng thời tiếng sấm vang lên từ miệng hồ lô, một đoàn ánh sáng màu tím tuôn ra, phân thành hai, cuốn về phía nam tử mặt góc cạnh cùng thư sinh ở gần đó nhất.
Ngạn Danh cả kinh, vội vàng thúc giục cổ kính trước người phun ra một cột sáng màu xanh lóe lên đâm hào đoàn ánh sáng tím phía trên. Một tiếng trầm đục vang lên. Cột sáng màu xanh biến mất vô ảnh vô tung còn ánh sáng tím vẫn hung hăng bổ xuống vị trí hai người.
Nam tử mặt góc cạnh biến sắc, há miệng phun ra một quả cầu óng ánh, lắc lư một cái biến thành một màn hào quang màu trắng bảo vệ toàn thân, đồng thời trường thương trong tay run lên huyễn hóa thành một tấm lưới thương màu xanh da trời. Thanh niên thư sinh thấy vậy thì sắc mặt tái nhợt, búa trong tay quét ngang trước người, ánh sáng đen phóng lớn hóa thành một tấm thuẫn khổng lồ màu đen.
Nữ tử xinh đẹp bên cạnh cũng múa quạt điên cuồng bắn ra Phong Nhận chằng chịt về phía Thiên Tàn Đồng Tử. Nam tử gầy yếu luống cuống tay chân bấm niệm pháp quyết, rốt cuộc khôi phục khống chế kiếm nhỏ màu vàng lần nữa thì cuồng hỉ, kiếm nhỏ màu vàng xoay quanh hóa thành kiếm quang màu vàng chém về phía Thiên Tàn Đồng Tử. Tên lùn cười điên dại, hai chân khẽ động, thân hình nhoáng một cái phóng lên trời. Cùng lúc đó, quái vật lông xanh dưới thân hắn lại mơ hồ biến mất vào hư không phụ cận. Phong nhận cùng kiếm quang màu vàng cũng vì thế rơi vào khoảng không.
Cùng thời điểm đó, âm thanh “Ầm ầm” vang lên!
Hào quang màu tím đâm vào lưới thương trước người nam tử mặt góc cạnh, chẳng những không tan rã mà lại giống như chất lỏng, thuận thế bao vây, khiến trường thương trong tay nam tử mặt góc cạnh bất thần nặng tựa ngàn cân. Y thầm kêu một tiếng không tốt, muốn thúc giục bí thuật khác. Nhưng sau một khắc, “Phốc” một tiếng, một tiêm trảo màu xanh lá nhanh như thiểm điện phá ra trước ngực, máu tươi lập tức tuôn trào ra.
Quái vật lông xanh chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng kẻ này, đưa ra một kích chí mạng, tầng hào quang màu trắng căn bản không cách nào ngăn cản. Nam tử mặt góc cạnh cúi đầu nhìn lỗ máu như chén cơm trước ngực, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, buông lỏng trường thương trong tay, liền mất ý thức rơi xuống.
“Chu sư huynh!” Thiếu nữ trẻ tuổi thét lên kinh hãi.
Lục ảnh lóe lên giữa không trung, thư sinh gần đó bị đoàn ánh sáng tím đẩy ngã loạng choạng liền bị quái vật lông xanh chụp lấy hai đầu vai nhanh như thiểm điện. Một tiếng kêu thê lương vang lên, thư sinh cứ vậy mà bị ngạnh xé làm đôi.
Nam tử mặt góc cạnh cùng thư sinh vẫn lạc vẻn vẹn chỉ trong một cái hô hấp, tốc độ của quái vật cực nhanh, khiến người khác không kịp ra tay cứu viện khiến ba ngoài còn lại kể cả Ngạn Danh toàn thân phát lạnh. Sắc mặt nam tử gầy yếu âm tình bất định, bỗng nhiên xé nát một tấm phù lục màu vàng, toàn thân nổi lên một tầng ánh sáng vàng muốn chui vào bùn đất đào tẩu.
“Hôm nay các ngươi đừng hòng rời đi.” Thiên Tàn Đồng Tử quát lên một tiếng chói tai, tay điểm vào hư không, hồ lô lớn cách đó không xa liền đảo ngược, một đạo hào quang màu tím bắn về phía thanh niên gầy yếu. Mà quái vật lông xanh mở miệng thật lớn, một đoàn khí màu xanh lá bắn về phía thanh niên.
Phốc!
Đạo hào quang màu tím thứ nhất phát ra cuốn lấy thanh niên gầy yếu khiến thân hình vị đệ tử Ngoại môn này khựng lại. Lúc này khí xanh lá đằng sau nối gót tới, lóe lên trọng kích lên người thanh niên gầy yếu, đồng thời phát ra âm thanh “Chi lạp” quái dị. Thanh niên gầy yếu kêu to một tiếng, thân hình nhanh chóng hư thối biến thành một khối tàn thi trong mấy hơi thở.
Trong nháy mắt, đội nhóm năm người giờ chỉ còn Ngạn Danh cùng nữ tử xinh đẹp. Cả hai liếc nhìn nhau đều tìm thấy trong mắt đối phương một tia tuyệt vọng nhưng bọn họ đều không khoanh tay chịu chết. Ngạn Danh há miệng ra, phun một đoàn tinh huyết lên cổ kính, đồng thời tay đưa lên cao triệu hồi ba viên châu Tàm Đậu đen sì. Mà nữ tử xinh đẹp cắn răng một cái, móc trong người ra một chồng phù lục hóa thành vầng sáng đủ loại màu sắc vờn quanh thân thể mềm mại khiến nàng tăng thêm vài phần thần bí.
Đối mặt với hai nam nữ bộ dạng như lâm đại địch thì Thiên Tàn Đồng Tử không lập tức phát động công kích, ngược lại ánh mắt bỗng nhiên lóe lên, đồng thời trong miệng dữ tợn cười nói.
“Các hạ ở chỗ này xem náo nhiệt cũng đủ lâu rồi, muốn bản đồng tử mời lên hay không.”
Vừa dứt lời, trước người hắn lơ lửng hồ lô lớn, tiếng sấm vừa vang bắn ra một đoàn ánh sáng tím bắn thẳng về phía gò núi. Một tiếng nổ mạnh long trời lở đất vang lên. Một đạo thân ảnh phóng lên trời từ bên trong đoàn ánh sáng màu tím, lắc lư vài cái xuất hiện trước người Thiên Tàn Đồng Tử tầm mười trượng trên không trung, mặt không biểu tình nhìn tên lùn trước mặt.
"Liễu huynh "
Ngạn Danh vốn khẽ giật mình, sau khi nhìn rõ mặt mũi bóng người thì thét lên một tiếng kinh hãi, trên mặt hiện lên một tia hi vọng. Bóng người này, tự nhiên đúng là Liễu Minh. Lúc này trên mặt hắn không có chút sợ hãi nào nhưng ánh mắt nhìn về phía Thiên Tàn Đồng Tử mang theo ý ngưng trọng.
“Thì ra cũng là đệ tử ngoại môn Thái Thanh Môn! Rất tốt, bản đồng tử vừa vặn sẽ thu thập cùng nhau, không lưu lại chút dấu vết nào.” Thiên Tàn Đồng Tử đánh giá Liễu Minh vài lần, dùng tinh thần lực quét qua phát hiện chỉ là một gã tu luyện giả Ngưng Dịch trung kì thì nội tâm không còn chút băn khoăn, hung hăng nói.
Gã điểm một cái, hồ lô cực lớn lập tức lóe lên tinh quang toàn thân phun ra một mảng lớn ánh sáng tím cuốn thẳng về phía Liễu Minh. Hiển nhiên Thiên Tàn Đồng Tử cho rằng việc này thừa sức thu thập một đối thủ Ngưng Dịch trung kì.
Ngạn Danh thấy vậy rùng mình, không quản Liễu Minh ra chiêu thức gì ném ra ba viên châu màu đen hóa thành ba quả cầu ánh sáng màu bạc đồng thời cổ kính trước người vang lên thanh âm ông ông phun ra một cột sáng mênh mông màu máu. Nữ tử xinh đẹp vung lên quạt lông trong tay phóng ra phong nhận rậm rạp chằng chịt, đồng thời quầng sáng ngoài thân điên cuồng xoay tròn, hóa thành một màn sáng diễm lệ màu đen che chở nàng vào giữa.