Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Chương 738: Đột phá
Tác giả: Vong Ngữ
Người dịch: Yến Trì Ngộ
Nguồn: bachngocsach.com
***************************************************************
Cũng may Liễu Minh sở tu Thiên Lôi thuật đã đến trình độ đại viên mãn nên hắn bèn nuốt vào một viên Kim Nguyên đan, chưa kịp luyện hóa đã liền trực tiếp đánh ra từng đạo hồ quang điện màu bạc, bắn về phía những thiên lôi màu xanh phía trước mà đón đỡ.
Đúng vào lúc này, một trăm năm mươi ba khối kết tinh trong cơ thể Liễu Minh đột nhiên khẽ rung lên, tiếp đó bề mặt những khối kết tinh không ngừng có khí đen chậm rãi bốc lên, khói đen cuồn cuồn tuôn ra, một luồng nước ấm mạnh mẽ, không thể khống chế, bắt đầu ào ạt di chuyển liên tục trong kinh mạch khắp toàn thân.
Ngay trong lúc đó, con bạch tuộc tám chân bám chặt trước ngực cũng phát ra một tiếng kêu kì quái, đồng thời khí tức cũng từng bước lớn mạnh lên.
Sắc mặt Liễu Minh lúc này đại biến.
Do bị thiên tượng của hai con Linh sủng tiến cấp ảnh hưởng nên tinh huyết của Thiên Yêu trong người con hải thú tám xúc tu kia cũng bị kích phát triệt để, kéo theo đó pháp lực trong cơ thể tăng vọt, tự đồng trùng kích cảnh giới tiếp theo.
Hắn vốn chỉ định bảo hộ cho hai con linh sủng này tiến cấp, nhưng dưới tình huống bây giờ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời để đột phá Hóa Tinh hậu kỳ này.
Liễu Minh hầu như không cần suy nghĩ khoát tay, một tấm tiểu thuẫn màu vàng mờ mờ bắn ra.
Theo những pháp quyết mà hắn niệm niệm trong miệng, ánh sáng màu vàng ở mặt ngoài tấm tiểu thuẫn tỏa sáng rực rỡ, sau một thoáng biến ảo liền hóa thành một tấm thuẫn lớn rộng mấy chục trượng, chắn phía trên không chỗ hắn, kén máu và cả thạch cầu.
Tấm thuẫn này chính là pháp bảo sơ hình Hậu Thỗ Thuẫn mà ngày trước hắn đã bỏ tám trăm vạn linh thạch để mua.
Kết quả là vòng xoáy màu đen từ trên không trung xoáy xuống vốn đã bị hồ quang điện làm suy yếu, vừa mới chạm đến tấm thuẫn màu vàng, tức thì ánh sáng vàng ngoài tấm thuẫn lưu chuyển, sau đấy vòng xoáy thoáng chậm lại rồi đại bộ phận uy năng của nó bị tấm thuẫn hấp thụ, phần dư còn lại thì bị đánh văng ra khắp bốn phương tám hướng.
Liễu Minh thấy thế, trong lòng có phần trấn định, nhanh chóng lấy hai viên Uẩn Linh Đan địa phẩm từ trong tu di giới ra rồi nuốt xuống, ngay sau đó khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, đoạn vận dụng thiên phú nhất tâm nhị dụng, một mặt điều động pháp lực toàn thân để trùng kích bình cảnh, hòng cưỡng ép tiến cấp, một mặt thỉnh thoảng rót pháp lực tới Hậu Thổ thuẫn ở phía trên nhằm chống cự lại từng trận tập kích của thiên lôi.
Mà con Bát Túc Hải Yêu trên người Liễu Minh thì khí tức thay đổi cực kỳ kịch liệt, như sóng triều nhấp nhô, thoáng mạnh thoáng yếu.
Tuy rằng Liễu Minh đã thiết lập động phủ ở chỗ vắng vẻ nhưng động tĩnh lớn như thế, sao lại không khiến có kẻ để tâm chú ý đến được.
Kết quả là qua thời gian chưa ăn hết một bữa cơm, bắt đầu có độn quang từ xa bay rất nhanh tới rồi vầng sáng lóe lên đáp xuống chỗ gần ngọn núi.
Mới đầu còn chỉ là lẻ tẻ vài kẻ đến, nhưng không bao lâu sau liền có tốp năm tốp ba hô hét mà tới khiến những đỉnh núi quanh đó, vốn chẳng mấy khi có người qua lại, lúc này tức thì có thêm không ít bóng người như ẩn như hiện. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai, ba canh giờ đã có hơn trăm người tụ tập ở quanh đó.
Trong số những kẻ này có tu sĩ Nhân tộc, cũng có tu sĩ Yêu tộc, dị tộc, nhưng do linh mạch ở khu vực này cũng bình thường nên không hề có tu sĩ Chân Đan cảnh trở lên ở xung quanh, phần đông kẻ đến nhóm ngó chỉ có cảnh giới Hóa Tinh, thậm chí còn có một ít tiểu bối Ngưng Dịch cảnh, thiết tưởng chắc chỉ là đến đứng ở chỗ xa xa mà nhìn một chút thôi.
Nhưng ở trong một động phủ thuộc một ngọn núi cách động phủ Liễu Minh hơn mười dặm, bốn gã tu sĩ Hóa Tinh khác đang xì xào bàn tán.
"Nhị vị đạo hữu, ta và Ngô lão đã đi ra ngoài tìm hiểu qua một chút, ngọn nguồn tạo ra dị tượng thiên địa chính là ở trong một ngọn núi nằm ở phía tây bắc, cách đây hơn mười dặm, có một gã tu sĩ Nhân tộc trùng kích bình cảnh, thế nhưng thiên tượng Lôi kiếp dị thường hẳn là do hai con linh sủng ở bên cạnh hắn kéo tới đó. Ta dùng thần thức điều tra qua một phen thì gã có tu vi Hóa Tinh trung kỳ còn hai con linh sủng kia thì trước mắt tu vi vẫn là Ngưng Dịch cảnh đại viên mãn, trông như đang muốn tiến cấp Hóa Tinh kỳ." Một gã nam tử trung niên Man Tộc, nửa thân trên để trần, bên hông có da hổ quấn quanh nói.
"Linh sủng Hóa Tinh kỳ? Xem ra cơ duyên của chúng ta đến rồi!" Trong động phủ, một gã Man tộc dáng người to lớn, chỉ có một mắt nghe thế thì mặt trở nên mừng rỡ.
"Có điều tu sĩ có thể có được hai linh sủng Hóa Tinh kỳ thì chắc hẳn cũng chẳng đơn giản, nếu chúng ta tùy tiện hành động khiến đối phương nổi giận, e rằng bắt gà không được còn mất nắm thóc, hơn nữa những đỉnh núi ở bốn phía hình như cũng có không ít tu sĩ tụ tập." Một lão giả Man tộc trung niên khoảng sáu, bảy mươi tuổi, mặt hơi nhăn nhúm ở bên cạnh nhắc nhở.
"Ngô lão đã lo lắng quá rồi. Bốn người chúng đều là tu sĩ Hóa Tinh kỳ, lão còn đạt đến hậu kỳ, hơn nữa ta mới dùng thần thức quét như những tu sĩ ở bên đó, phần lớn là một vài tên ngẫu nhiên đi qua, luận thực lực, căn bản không thể bằng bốn người chúng ta. Thêm nữa là hai con linh sủng kia đang tiến cấp nên không thể nhúc nhích, bốn người chúng ta chẳng lẽ không đối phó nổi một tên tu sĩ Hóa Tinh trung kỳ hay sao? Huống hồ ngươi và ta còn thấy tên kia hình như cũng đang trong giai đoạn đột phá bình cảnh còn phải phân thần điều khiển bảo vật để ngăn cản thiên lôi, cơ bản không rảnh mà đề phòng chúng ta. Chỉ cần chúng ta ẩn nấp trong chỗ kín sau đó bất ngờ ra tay đánh lén hắn, nhất định một kích diệt sát hắn, vạn nhất không giết được cũng có thể đánh cho hắn trọng thương mà bỏ chạy." Gã Man tộc trung niên hắc hắc cười nói, bộ dạng như đã tính toán trước.
"Nhưng mà hai con linh sủng kia bốn người chúng ta phân chia thế nào?" Gã yêu tu mặt chim ưng trước giờ vẫn im lặng đột nhiên hỏi.
"Đại Bằng huynh, tên đó nếu như có thể có hai con linh sủng tốt như thế thì nhất định trên người hắn còn có không ít linh khí, linh thạch khác, bốn người chúng ta trước cứ hợp lực đánh chết hắn sau đó mới tiến hành phân chia, với giao tình trăm năm của chúng ta không lẽ ngươi còn sợ khi đó sẽ chịu phần thiệt sao?" Nam tử một mắt phân tích đúng sai rồi hỏi ngược lại.
Những người khác nghe vậy bèn nhìn nhau rồi lập tức ngầm hiểu ý rồi cùng khẽ gật đầu.
Tiếp đấy, bốn tên lại thương lượng vài câu rồi nhất loạt rời động phủ, hóa thành bốn đạo độn quang màu sắc khác nhau bay về phía tây bắc.
Cũng trong lúc này, phía trên ngọn núi vô danh, linh khí vốn khá mỏng mảnh đang nhao nhao hội tụ về phía đỉnh núi, sau đó từ từ tụ lại tạo thành một vòng xoáy linh lực.
Ở trung tâm vòng xoáy, rõ ràng là Liễu Minh đang khoanh chân ngồi, một tay bấm niệm pháp quyết điều khiển Hậu Thổ thuẫn chống cự lại Thiên kiếp chi lôi.
Cùng với việc luyện hóa dần dần dược lực của hai khỏa Uẩn Linh Đan, hắn đang chịu đựng những thống khổ mà thường nhân khó có thể chịu nổi.
Giờ phút này, xương cốt, kinh mạch lớn nhỏ khắp tứ chi đang tràn ngập linh lực tinh thuần cực điểm do Uẩn Linh đan địa phẩm cung cấp cuồn cuộn không dứt.
Cùng lúc đó, linh lực trời đất mãnh liệt ở bốn phía cũng đang không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn khiến cho khi hắn tiếp nhận thì toàn thân đau đớn.
Cũng may thân thể hắn vượt xa tu sĩ cùng cấp, nếu không thật sự có thể bị nứt gân, bạo thể.
Mà cùng thời gian này, hắn lại không thể dốc sức liều mạng bấm niệm pháp quyết dẫn luồng pháp lực dũng mãnh kia vào trong Linh hải để cho một trăm năm mươi ba khối kết tinh đang như đói khát điên cuồng hấp thu.
Nguyên do là vì hắn phát hiện, một trăm bốn mươi bốn khối tinh thạch màu tím trong linh hải hình như có một loại thị lực quỷ dị với pháp lực, nếu không phải lúc mới rồi hắn mau chóng quyết định ăn hai viên Uẩn Linh đan cực phẩm vào, e rằng chỉ dựa vào linh khí mỏng manh quanh mình thì hắn đã sớm trùng kích bình cảnh thất bại rồi.
Mà hắn đối với bên trên những ngọn núi xung quanh đột nhiên có những luồng khí tức lạ xuất hiện lại càng càng không thèm để ý tới.
Dù gì cũng chỉ là một vài tên tu sĩ Hóa Tinh kỳ, thậm chí có cả Ngưng dịch kỳ thì sao có thể khiến hắn để vào trong mắt.
Có điều nếu như có người không biết điều muốn chết, hắn tự nhiên sẽ tiện tay mà đưa tiễn bọn chúng một đoạn đường.
Tình huống như vậy cứ thế kéo dài hơn nửa canh giờ, sau đấy vòng xoáy màu đen trên bầu trời mới dần dần tan biến, thế vào đó là một đám mây đen dày đặc cực lớn.
Đồng hành cũng những tiếng nổ vang ầm ầm, bên trong mây đen không ngừng có những tia chớp đánh xuống, có điều những tia sét kia vốn lúc đầu có màu xanh giờ này đã chuyển thành màu bạc.
Một tiếng "Oành" truyền đến!
Trong lúc đó, một luồng hồ quang điện đường kính bằng cánh tay trùng trùng điệp điệp đánh lên trên Hậu Thổ thuẫn.
Nhưng mà luồng hồ quang điện này đánh lên Hậu Thổ Thuẫn lại chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy nó bị bắn ngược lại mà lại hóa thành từng tia sét nhỏ quấn sát quanh mặt ngoài tấm thuẫn màu vàng.
Đúng vào lúc này, thạch cầu phía dưới bỗng rung lên sau đó là một tràng âm thanh giòn vang truyền đến!
Mặt ngoài thạch cầu nứt ra những khe hở, tiếp đấy từng mảnh vỏ lớn nhỏ của hòn đá xám này bắt đầu chậm chạp tróc ra, rơi xuống, thân hình trong suốt như ngọc của Cốt Hạt ở bên trong lờ mờ hiện ra.
Mà cái kén màu do Phi Lâu biến thành cũng nhúc nhích một hồi không thôi, đám bụi máu ở mặt ngoài lưu chuyển, phần gốc những sợi to màu máu không ngừng hút lấy bụi máu ở trên huyết kén mà lớn, giống như có thứ đồ vật gì ở bên trong chuẩn bị phá kén mà ra.
"Chủ nhân, người hãy chuyên tâm đột phá bình cảnh, việc đón đỡ Lôi kiếp từ đây chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi." Bên tai Liễu Minh có âm thanh của Cốt Hạt và Phi Lâu truyền tới.
Về việc gặp phải Lôi kiếp khi linh sủng tiến giai đại cảnh giới, Liễu Minh sớm đã không lạ lẫm gì.
Thiên lôi trước đó do hắn cũng tham gia vào nên có thể hỗ trợ chống cự ở một mức độ nào đấy, nhưng hiện giờ hai con linh sủng này muốn chính thức lột xác tiến cấp thì tốt nhất là phải tự mình chống đỡ Thiên kiếp này.
Dù sao chỉ có để chúng trải qua Lôi kiếp mà tôi luyện mới có thể bước tới bước cuối cùng, một lần hành động để đột phá bình cảnh Hóa Tinh được.
Cho nên Liễu Minh chỉ hơi trầm ngâm rồi liền gật đầu, một tay biến đổi pháp quyết, đánh một chiêu vào không trung, tức thì linh văn ở mặt ngoài tấm cự thuẫn màu vàng nhạt lóe lên rồi liền hóa thành một đoàn mây vàng to chừng nắm tay bay vụt về trong cơ thể.
Tiếp đó, hắn lại đánh ra mấy đạo pháp quyết về phía trận kỳ ở bốn phía, màn sáng màu vàng liền chấn động một hồi rồi cũng bắt đầu tiêu tán vào hư không.
Khi đã không còn Hậu Thổ thuẫn và màn sáng màu vàng bảo vệ, liên tiếp có thiên lôi màu bạc cuồn cuồn đánh tới, mục tiêu đương nhiên là Cốt Hạt mới lộ ra phân nửa thân hình và cái kén máu đang nhúc nhích không thôi.
"Phốc" "Phốc" vài tiếng trầm đục.
Tất cả đá vụn ở quanh Cốt Hạt đều có ánh sáng bạc lóe sáng rồi phóng lên trời, đón đỡ thiên lôi, trong những tiếng ầm ầm loạn hưởng, tất cả công kích của hồ quang điện kia đều đã bị ngăn cản lại.
Còn kén máu cũng quay tít một vòng, sau đó sương máu ở mặt ngoài liền trở nên dày đặc khiến cho lôi điện màu bạc vừa chạm tới nó liền nhao nhao tan rã, theo đấy cũng không cách nào tổn thương đến một cọng tóc của nó.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng cũng thả lỏng rồi liền tiếp tục thôi động pháp lực trong cơ thể, dốc sức đột phá bình cảnh.
Nhưng một lát sau, bỗng nhiên một đám sương mù màu xám kèm theo một mùi tanh tưởi bỗng nhiên xuất hiện bên trên ngọn núi đồng thời nhanh chóng lan tràn ra.
"Quả nhiên có kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của!"
Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt sầm xuống, một tay đột nhiên đưa xuống lấy một viên Thanh Linh tán có thể giải bách độc ra rồi nuốt vào.
Bằng vào thân thể mạnh mẽ của hắn hiện tại, độc tính bình thường với hắn cơ bản là vô dụng, nhưng để chắc chắn đạt được mục đích, hắn vẫn lập tức ngưng hô hấp, đồng thời thả tinh thần lực khổng lổ quét ra, lạnh lùng giám sát tất cả động tĩnh xung quanh ngọn núi.
Một lát sau, tiếng xé gió vừa vang lên, tám, chín đạo độn quang màu sắc khác nhau từ chỗ quanh ngọn núi xông tới, sau mấy lần chớp động liền xuất hiện trên không trung khắp bốn phía quanh chỗ Liễu Minh, mơ hồ như vây nửa phần đường của hắn lại.
Mà một chỗ sau lưng Liễu Minh lại có thêm chấn động, một gã nam tử áo xám nhoáng hiện ra, tay phải cầm một bình ngọc màu xám, từng sợi khói xám như ngưng thực từ đó chậm rãi tỏa ra.