Sau một khắc, Liễu Minh đột nhiên đưa chân giẫm mạnh xuống thân của Vạn Cốt Nhân Ma. Cự đại Khô Lâu lập tức gầm nhẹ một tiếng, há miệng phun ra một cột sáng màu đen, đánh vào màn phòng hộ của quảng trường.
“Oanh long!” một tiếng nổ mạnh vang lên.
Màn phòng hộ màu lam dưới một kích của Vạn Cốt Nhân Ma chợt lóe sáng lên, sau đó liền bị lõm sâu vào bên trong, nhưng lại không bị thủng một chút nào hết. Khi cột sáng màu đen kia biến mất, chỗ lõm này lại khôi phục trở lại như ban đầu.
Liễu Minh thấy cảnh này, bất đắc dĩ nhướng nhướng mày.
Đúng lúc này, Trương Tú Nương đứng bên cạnh đột nhiên ném trường kiếm trong tay lên không trung, đồng thời trên người phát ra một cỗ khí tức kinh người, hai tay bấm niệm pháp quyết điểm nhẹ vào phi kiếm trên không.
“Phốc” một tiếng.
Thanh trường kiếm trắng như tuyết bỗng biến thành một lưỡi dao khổng lồ dài hơn mười trượng, chém mạnh xuống màn sáng bên dưới.
“Xì .. xì” một tiếng.
Màn sáng màu lam sau khi đỡ một kiếm thì run rẩy liên tục, ở mặt ngoài xuất hiện một vết nứt màu trắng bạc. Trương Tú Nương thấy vậy, đôi lông mày nhíu lại, bấm niệm pháp quyết trong tay tiếp tục thúc giục, cự kiếm trên không liền điên cuồng chém xuống màn sáng.
Liễu Minh và thanh niên họ Vân đứng bên cạnh thấy vậy thì cực kỳ vui mừng, cũng thúc giục Vạn Cốt Nhân Ma và Kim Viên Tam Nhãn phối hợp tấn công. Màn sáng phòng hộ màu lam này tuy rằng vô cùng huyền diệu, nhưng làm sao chịu được công kích hợp lực của ba người. Trong chốc lát, sau một tiếng kêu trầm thấp, nó đã vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Ba người Liễu Minh thấy vậy, ngay lập tức liền nhảy vào bên trong quảng trường. Còn nữ tử áo lục và thanh niên tóc trắng thì ở lại bên ngoài, ngăn chặn đám vệ sĩ Hải tộc đang liều mạng xông lên.
Hai người, một người biến thanh đơn đao đang cầm trong tay thành một thanh huyết nhận, người còn lại điều khiển ba viên châu óng ánh, hóa thành ba đoàn quang cầu màu xanh. Tại những nơi huyết nhận hay những viên châu này đi qua, đám vệ sĩ Hải tộc kia hoặc là bị huyết quang chém thành hai mảnh, hoặc là bị các viên châu trực tiếp xuyên thủng lồng ngực, không người nào có thể đỡ được một kích. Thực lực của hai người này rõ ràng là Ngưng dịch cảnh hậu kỳ khủng bố.
Mà ba người Liễu Minh sau khi xông vào trong quảng trường, đi thêm một đoạn, cũng đã tới rất gần tế đàn.
Nhưng ngay lúc này, ba người đột nhiên cảm giác được mặt đất cứng rắn dưới chân bỗng trở nên mềm nhũn, sau khi một ánh sáng màu lam chớp động lên, mặt đất ở trong quảng trường bỗng hóa thành nước biển cuồn cuộn.
Cùng lúc đó, bốn pho tượng Hải thú ở bốn góc quảng trường đột nhiên phát ra ánh sáng màu lam, mau chóng sống lại, bên ngoài còn tỏa ra Linh văn. Thân hình các đầu Hải thú này chợt phóng đại lớn lên gần trăm trượng, lao nhanh về phía ba người.
Thanh niên họ Vân biến thành Cự Viên thấy vậy, liền gầm lên giận dữ, hai chân giẫm mạnh vào hư không, xông lên đỡ bát trảo của đầu Chương Ngư hải thú đang lao tới. Sau một đoàn kim quang lóe lên, hai con quái vật khổng lồ liền đụng vào nhau. Một con điên cuồng vũ động tám cái xúc tu, một con thì lại dùng nắm đấm từ hai cánh tay đầy lông lá liên tục nện xuống. Hai con quái vật, con nào cũng da dày thịt béo, nhất thời đánh nhau bất phân thắng bại.
Còn con Kình Ngư cực lớn kia, quay người quẫy mạnh đuôi cá của mình về phía sau, mang theo một cơn sóng gió động trời cuốn về phía Liễu Minh. Còn con Cự Quy kia thì co rụt đầu và tứ chi vào bên trong mai của nó, thân hình bật dựng lên, lăn một vòng cũng tấn công về phía hắn.
Còn về pho tượng biến thành Giao Long, rõ ràng cường đại nhất trong bốn đầu pho tượng hải thú. Nó há lớn miệng ra, từ bên trong bắn ra vô số phong nhận hướng về phía Trương Tú Nương, đồng thời lắc lư thân mình, bên ngoài bỗng sinh ra từng trận cuồng phong, sau một tiếng kêu liền theo sát đám phong nhận, giương nanh múa vuốt tấn công nữ tử của Thiên Nguyệt Tông.
Trương Tú Nương không có chút nào sợ hãi, trường kiếm trắng như tuyết trong tay bỗng rung lên, lập tức huyễn hóa ra thành vô số luồng hàn quang điên cuồng chém xuống đầu Giao Long phía dưới.
Trong nhất thời, ba người bốn thú đã chia thành ba nhóm, kịch liệt chém giết.
Liễu Minh phải đối mặt với hai Cự thú có thực lực kinh khủng, một tay hắn liên tục thúc giục lệnh bài bạch cốt, đồng thời tay kia lấy ra mấy tấm phù lục, ngay lập tức, các loại màn hào quang đủ mọi màu sắc thoáng hiện ra trên người hắn.
Đồng thời Vạn Cốt Nhân Ma bên dưới hắn cũng phát ra một tiếng kêu quái dị, hắc khí bên ngoài thân lập tức cuồn cuộn ngưng tụ lại ở phía trước, hóa thành một cự thuẫn màu đen. Những cơn sóng lớn do Kình Ngư đánh tới cự thuẫn, giống như là đánh vào một tảng đá lớn, tất cả đều bị cự thuẫn ngăn cản.
Đầu Kình Ngư to lớn thấy vậy, thân hình liền uốn éo, muốn tiếp tục gây sóng gió khu động nước biến tấn công tiếp. Nhưng Vạn Cốt Nhân Ma bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cắm hai cánh tay âm hàn của nó vào trong nước biển.
Một màn kinh động liền xuất hiện.
Chỉ nghe được một âm thanh “xì … xì”.
Nước biển xung quanh Cự Kình nhanh chóng tối sầm lại, sau đó liền ngưng tụ lại thành từng mảng hàn băng, đem con thú này bao bọc vào bên trong. Đầu Kình Ngư to lớn này không kịp đề phòng, lập tức bị băng đóng thành tảng đá.
Nhưng vào lúc này, đầu Cự Quy to như ngọn núi cũng đã lao tới trước mặt Vạn Cốt Nhân Ma rồi đâm vào cự thuẫn màu đen.
“Oanh” một tiếng.
Tầng tầng sóng địa chấn tỏa ra sau va chạm. Sau một tiếng “rắc rắc”, cự thuẫn màu đen nhìn vô cùng chắc chắn kia đã vỡ vụn ra từng mảnh. Đã không có cự thuẫn ngăn cản, Cự Quy thuận đà lăn một một vòng, muốn trực tiếp tông vào Vạn Cốt Nhân Ma.
“Phanh”, “Phanh” hai tiếng.
Vạn Cốt Nhân Ma liền dùng đôi bạch cốt đại thủ chụp vào mép mai rùa của Cự Quy, đồng thời gầm nhẹ lên một tiếng, mạnh mẽ nhấc thân hình khổng lồ của nó lên cao. Thấy vậy, đầu Cự Quy này cực kỳ kinh hãi, đầu và tứ chi nhanh chóng thò ra, không ngừng lắc lư liều mạng giãy dụa.
Ngay lúc này, ở bên ngoài thân hình của Cự Kình đang bị hàn băng màu đen phong bế, xuất hiện nhiều vệt sáng màu lam di chuyển bất định, những nơi có vệt sáng lam này đi qua, hàn băng màu đen đang bao phủ bên ngoài tựa như muốn tan ra.
Liễu Minh đang đứng trên vai của Vạn Cốt Nhân Ma thấy vậy, trên mặt hiện lên một nét tàn khốc, rồi đột nhiên dùng bạch cốt lệnh bài trong tay chỉ về hướng Kình Ngư. Ngay lập tức, Vạn Cốt Nhân Ma liền vung hai tay lên, ném Cự Quy đang giữ trên tay về phía Kình Ngư đang bị đóng băng. Chỉ thấy sau một trận cuồng phong nổi lên, thân hình Cự Quy dưới tác dụng của một cỗ man lực khó tin, hóa thành một đoàn quang cầu mạnh mẽ bắn đi.
Một tiếng vang thật lớn!
Thân hình Cự Quy hung hăng nện vào bên trên Kình Ngư.
Cự Kình Ngư này lập tức hét thảm lên một tiếng, khối băng màu lam mang theo thân hình nó liền vỡ tung ra, lớp hàn băng màu đen bao phủ bên ngoài cũng bị chấn thành vô số mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi. Còn đầu Cự Quy kia đã sớm co rút đầu và tứ chi vào bên trong mai rùa, mặc dù còn choáng váng đầu hoa mắt do ảnh hưởng của va chạm, nhất thời không thể đứng dậy ngay được, nhưng lại không có bị tổn thương gì quá lớn.
Liễu Minh thấy vậy, đôi lông mày nhíu lại, không nói thêm lời nào mà tiếp tục thúc giục pháp lực trong cơ thể rót vào bạch cốt lệnh bài đang cầm trong tay, bên ngoài lệnh bài liền hiện ra vô số phù văn màu đen, rồi toàn bộ phù văn này mau chóng chui vào bên trong thân thể khô lâu.
Vạn Cốt Nhân Ma rống to lên một tiếng, hai chân co lại rồi nhảy vọt tới phía trước Cự Quy, đồng thời ở đầu và cánh tay có vô số hắc diễm cuồn cuộn tỏa ra.
“Vèo” một tiếng.
Năm ngón tay Khô Lâu chụm lại, khẽ động cánh tay, tạo thành một lưỡi dao sắc xuyên thủng thân hình Cự Quy, cái mai rùa của Cự Quy tưởng chừng như vô cùng cứng rắn, vậy mà không cách nào ngăn cản được một kích này.
“Oanh” một tiếng.
Hắc sắc ma diễm từ bên trong thân thể Cự Quy bộc phát ra, sau khi đầu quái vật này kêu rên lên một tiếng, thân thể liền hóa thành đá vụn nổ tung ra.
Sắc mặt Liễu Minh trở nên trắng bệch, còn bạch cốt lệnh bài trong tay thì trở nên ảm đạm vô quang. Rõ ràng là sau khi thúc giục pháp lực điều khiển Vạn Cốt Nhân Ma đánh ra một kích sắc bén kia, làm cho hắn tổn hao không ít nguyên khí. Hắn lấy ra từ trong tay áo một viên đan dược màu đỏ thẫm có mùi thơm ngào ngạt rồi ăn vào, sau đó quay đầu nhìn về các phương hướng khác.
Bên phía Trương Tú Nương, một đạo độn quang trắng hồng đang vây quanh đầu Giao Long, nhưng rất nhanh chóng đem đầu Giao Long kia đánh đến nát bấy, hóa thành đá vụn rơi lả tả từ trên không xuống. Tiếp theo đạo độn quang trắng hồng dừng lại trên không trung, hiện rõ ra thân hình Trương Tú Nương.
Ở một hướng khác, Kim Viên Tam Nhãn sau một tiếng hô, đã xé đôi đầu Chương Ngư cực lớn kia, ném thi thể con quái vật này xuống mặt nước, thi thể của nó lập tức hóa thành tảng đá chìm xuống đáy.
“Nhanh, cầm lấy linh khí!”
Nữ tử áo xanh lục đang dây dưa với đám vệ sĩ Hải tộc ở phía xa xa, liếc nhìn tình hình bên này như vậy, vui mừng quá đỗi, vội vàng lớn tiếng mở miệng thúc giục.
Trương Tú Nương nghe được lời này, không hề lưỡng lự, thân hình khẽ động hóa thành một đạo bạch quang hướng về phía tế đàn bay đi. Nàng này hiện thân ngay phía trước tế đàn, đưa cánh tay ra tìm tòi, muốn chụp lấy cái bát tròn màu đen kia.
Bất ngờ dị biến nổi lên!
“Phốc” một tiếng.
Từ ánh sáng màu lam bên trong bát tròn, một mảnh lam hà như thiểm điện bay ra, vừa vặn đâm vào trên ngực của Trương Tú Nương.
Nàng này kêu rên lên một tiếng, há mồm phun ra một ngụm máu tươi rồi thân hình bắn ngược về phía sau, tốc độ còn nhanh hơn so với lúc đi tới.
Liễu Minh nhìn thấy cảnh này, trở nên kinh hãi, không hề lưỡng lữ nhảy từ bên trên Vạn Cốt Nhân Ma xuống, vừa vặn đỡ được thân thể của Trương Tú Nương đang bắn ngược về sau.
Một tiếng trầm đục vang lên.
Liễu Minh có cảm giác không có cách nào ngăn cản được cỗ man lực từ trong lòng thân thể mềm mại của Trương Tú Nương tuôn ra, hai tay hắn gì chặt, “đạp đạp” hướng về phía sau lui liên tiếp vài chục bước.
Hắn kinh sợ hét lớn lên một tiếng, thân hình trầm xuống một lần nữa, mới đứng lại ổn định được.
Đúng lúc này, mảnh lam hà từ bên trong bát tròn bay lên trên không trung của tế đàn, quay tít một vòng rồi bỗng nhiên biến mất.
Sau một khắc, phía trước người Kim Viên Tam Nhãn do thanh niên họ Vân đang điều khiển, hiện ra một vòng tròn màu lam sáng long lanh, ngay khi Kim Viên chưa kịp phản ứng gì, nó liền hung hăng bay tới đập vào trên ngực của Kim Viên.
Thân hình Kim Viên Tam Nhãn run lên, toàn bộ thân hình giống như bị một vật cực lớn đánh bay lên không trung rớt ra ngoài, nhưng khi thân hình Kim Viên chưa kịp rớt xuống, cái vòng tròn màu lam kia lại lóe lên, thình lình đập một phát vào thân thể Kim Viên. Kim Viên Tam Nhãn lại một lần nữa bị đánh bay lên không trung.
Liên tiếp như vậy, cái vòng tròn màu lam kia sau một hồi chớp động, một hơi điên cuồng đánh vào thân thể Kim Viên mấy chục cái, vậy mà đem kim quang hộ thể của Kim Viên đánh tan, sau đó tiếp tục đánh vào tứ chi của Kim Viên Tam Nhãn.
Kết quả là tứ chi của Kim Viên sau một hồi bị vòng tròn màu lam đánh vào, lúc này mềm nhũn rồi vỡ vụn ra, thân hình cùng với hào quang bao quanh nhanh chóng thu nhỏ lại thành một thân hình cao hai trượng như ban đầu.