Chỉ nghe vài tiếng “Ầm” “Ầm”, cột nước lấp lánh màu lam sau khi lóe hiện liền nổ văng tung tóe giữa bầu trời rồi biến thành biển nước điên cuồng tỏa ra bốn phương tám hướng trong nháy mắt.
Thành viên hai bên Nhân, Yêu thấy vậy đồng loạt khẽ giật mình. Ai nấy đều nhanh tay bấm niệm pháp quyết, đưa thân thể bắn ngược về phía sau, đồng thời triệu hoán từng tầng quang tráo ngăn cách cơ thể với sóng nước đang cuốn tới.
Qua một lát, không gian xung quanh đã bị nước biển bao phủ, từ xa nhìn lại trông như một hồ nước cỡ nhỏ vậy.
Loại pháp lực có thể triệu hồi ra thần thông đại thủy như vậy thật ra cũng không hiếm gặp. Chẳng qua việc Liễu Minh có thể tạo ra một khối nước khổng lồ như vậy chỉ với một cái lật tay không khỏi có chút kinh thế hãi tục. Giữa làn sóng từ từ phân rẽ, thân ảnh của Liễu Minh lần nữa hiện ra. Chỉ thấy hắn hài lòng khẽ vẫy một tay, lệnh kỳ ở phía xa đã lập tức phá không quay về, nghe “Vèo” một tiếng, hơn nữa trong chớp mắt đã biến mất vào trong tay áo của hắn. Họ Liễu có thể triệu hồi khối nước khổng lồ như vậy, không thể bỏ qua tác dụng to lớn của lệnh kỳ huyền diệu kia, mặt khác sàn đấu này còn nằm cạnh một ngọn núi tuyết đồ sộ, đã vô tình cung cấp cho hắn lượng hơi nước vô cùng vô tận, chỉ cần thúc giục một chút pháp lực, uy năng hiển hiện đã bạo tăng gấp bội.
Ở phía đối diện, nam tử mũi ưng đã sớm thu mình vào trong tấm lồng ánh sáng màu xanh dương có tác dụng ngăn cản nước biển xung quanh. Sau khi bắn ngược thân hình về sau mười trượng, gã mới lần nữa quan sát cảnh vật chung quanh. Chỉ thấy sắc mặt xấu xí kia có chút khó coi nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường như cũ.
“Không thể ngờ được chỉ là một tu sĩ Giả Đan cỏn con của Nhân tộc lại sở hữu lực lượng pháp lực khổng lồ như thế. Chẳng qua, ngươi cho rằng chiến đấu trong nước có thể giúp bản thân chiếm được ưu thế hay sao, thật sự là quá ngây thơ rồi!” Năm tử mũi ưng sau khi cười lạnh một tiếng, liền lật tay lấy ra một tấm phù lục màu lam, vỗ vỗ lên ngực.
Chỉ thấy ánh sáng màu lam lóe lên một cái, lá bùa kia đã nhanh chóng biến mất vào trong cơ thể của gã, một tầng thủy quang cũng theo đó từ từ ngưng kết xung quanh thân thể của gã thay thế cho quang tráo xanh dương đang chậm rãi thu vào.
Lúc này đây, sau khi trải qua một thoáng giằng co, hai người cũng không nói thêm lời gì thừa thãi mà lập tức dũng mãnh xông tới, gần như cùng lúc hóa hai đạo độn quang lóng lánh một bạc một xanh, mạnh mẽ tông vào đối phương. Chỉ thấy nước biển xung quanh không ngừng dâng trào kịch liệt, kéo theo từng trận âm thanh ầm ầm vang dội. Lấy vị trí hai người so đấu pháp lực làm trung tâm, biển nước xung quanh lại thỉnh thoảng dấy lên từng cơn bão tố động trời kéo theo từng cơn lốc xoáy khổng lồ trong nháy mắt.
Ngay lúc này, tu sĩ họ Tôn đứng ngoài quan sát cuộc chiến nhận thấy mọi người đều đã bị trận chiến ở phía bên kia hấp dẫn liền khẽ rủ mi mắt, đồng thời gọi ra một đạo ánh sáng màu vàng quẩn quanh đôi đồng tử đang được che giấu cẩn thận.
Yêu tu mũi ưng đang bị Liễu Minh cuốn lấy, đại hán cường tráng của Man Hùng tộc cũng bị thu hút về phía đó, hiện tại đúng là cơ hội ra tay tốt nhất của Nhân tộc!
Trong lúc khẽ khép hai tay, Tôn Bằng đã âm thầm kết thành một đạo pháp quyết. Chỉ thấy một tia sáng nhàn nhạt lóe lên, trong tay của y đã xuất hiện thêm một khối khôi lỗi hình người lớn chừng nắm tay. Lại thấy một tia sáng nhạt khẽ lóe trên khuôn mặt của y, đôi đồng tử đã theo đó chớp động từng hồi kim mang rất khó nhận ra.
Cùng lúc đó, tại một chân núi cách nơi tỷ thí mấy ngàn dặm, có thể nhận ra hai cây cột đá xù xì màu xanh dương cao vài chục trượng đang ngạo nghễ vươn thẳng giữa không gian phủ đầy tuyết trắng. Bề mặt cột đá có khắc vô số phù văn lớn nhỏ không ngừng lóe ra hào quang đủ mọi màu sắc. Lấy cột đá làm trung tâm, một chiếc lồng ánh sáng hình trứng gà không ngừng tỏa ra, đem tòa sơn cốc xung quanh bao phủ cực kỳ chặt chẽ.
Giữa biển tuyết mênh mông bát ngát lại xuất hiện hai luồng hoàng mang chói mắt xộc thẳng lên trời quả thật rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Nơi này đúng là cửa vào của di tích. Mỗi bên cột đá là hai gã yêu tu, bên trái là hai kẻ đến từ Hùng tộc còn bên phải là tộc nhân của Ưng tộc. Bốn tên yêu tu này đều có thực lực xấp xỉ Hóa Tinh hậu kỳ, được xem như là những kẻ có tu vi thấp nhất khi tiến vào phế tích này, có lẽ vì thế nên bọn chúng mới bị phái đến trông giữ cửa vào di tích. Bốn gã này mặc dù phụ trách trông gác nơi này nhưng khuôn mặt đều không khỏi lộ ra thần sắc buồn chán, có kẻ thi thoảng còn không kìm được ngáp dài một cái.
“Thật không biết lão đại lo lắng cái gì lại an bài chúng ta trấn thủ nơi đây. Cửa vào di tích sau lưng quả thật vô cùng chắc chắn, căn bản không thể bị người ta mở ra trong thời gian ngắn.” Một tên yêu tu cường tráng đến từ Hùng tộc vừa đảo mắt nhìn quanh bốn phía vừa cất giọng phàn nàn xen vẻ ngái ngủ.
“Ngươi nói cũng đúng, hôm nay những huynh đệ kia tỷ thí với Nhân tộc, ta vốn định đi xem, kết quả không nghĩ tới lại bị phái tới đây canh cổng, thật sự là buồn chán chết người mà!” Một tên yêu tu Hùng tộc khác nghe vậy liền duỗi lưng một cái đồng thời mở miệng phàn nàn phụ họa. Hai tên yêu tu Ưng tộc bên cạnh nghe vậy chỉ khẽ liếc nhau rồi im lặng cười nhạo một tiếng.
Trong lúc bốn tên yêu tu này không để ý, dưới mặt đất cách cửa vào di tích mấy trăm trượng, một bóng người màu vàng đất đã lặng lẽ đội lên. Thân ảnh của người này như ẩn như hiện, tựa hồ là một cái linh thể nhưng lại không tỏa ra chút khí tức nào, giống như một khối nham thạch vô tri vậy nhưng bất ngờ nhất là bộ mặt của linh thể này lại có phần tương tự với tu sĩ họ Tôn, chỉ là thô cứng hơn mà thôi.
Trải qua một hồi quan sát bốn phía, bóng người màu vàng lại lần nữa tiềm nhập thân hình vào trong mặt đất, chỉ lộ ra nửa cái đầu mà thôi. Sau khi đánh giá kỹ càng cấm chế đặt trên cửa đá khổng lồ, đôi mắt của linh thể này liền lóe lên một đạo hào quang màu máu mơ hồ. Sau một khắc, chỉ thấy bóng người màu vàng há miệng ra, vô số sương mù đỏ nhạt đã từ đó tuôn ra, dưới sự chiếu xạ của quang mang năm màu phát ra từ cột đá bên cạnh, càng khiến người ta khó có thể phát giác.
Đoàn sương mù này nhanh chóng tràn ra bốn phía, chỉ sau bảy tám nhịp hô hấp đã hoàn toàn hòa lẫn vào không khí, biến mất vô tung. Một tên yêu tu Hùng tộc dường như cảm nhận được điều gì khác lạ liền khẽ chun chun chiếc mũi to lớn nhưng khuôn mặt của gã rất nhanh liền lộ ra vẻ say mê không thể che giấu.
“Ngươi đang làm gì…” Tên Hùng tộc còn lại nhận ra hành động khác lạ của đồng bạn liền lên tiếng hỏi thăm. Nhưng không đợi gã nói hết câu, khuôn mặt xấu xí cũng đồng dạng lộ ra thần sắc say mê giống như đắm chìm trong một giấc mộng tuyệt đẹp.
Hai tên yêu tu Ưng tộc sở hữu khứu giác thua xa hai tên vừa rồi vì vậy sớm đã bất tri bất giác hít vào không ít sương mù màu máu từ đó khuôn mặt đồng dạng trở nên đần độn đồng thời lộ ra ánh mắt mê loạn.
Qua một lát, bóng người màu vàng mới chậm rãi chui lên đồng thời đảo mắt quan sát bốn tên yêu tu đờ đẫn ở phía đối diện. Tuy vẫn là khuôn mặt đờ đẫn như cũ nhưng thân hình của khôi lỗi này dưới sự lưu chuyển bao bọc của hoàng mang đã dần dần trở nên rắn chắc hơn trước. Chỉ thấy hắn đột nhiên giơ cao song thủ lên trời, trong tay đã thình lình nhiều thêm một chồng trận kỳ dày đặc.
Tiếng xé gió “Vèo” “Vèo” truyền đến!
Chỉ thấy ngón tay của hắn vung múa như bay, quang mang xanh dương đã lập tức theo đó sáng lên, từng cây trận kỳ cũng dồn dập bắn ra rồi đồng loạt rơi xuống cạnh bên hai cây cột đá, đồng thời xếp đặt theo một quy luật thần kì nào đó. Trong chốc lát, tất cả trận kỳ đều đã cắm chặt trên mặt đất, hợp thành một tòa pháp trận có chút tương tự với Truyền Tống trận thông thường đặt trên đại lục Trung Thiên, chẳng qua nếu quan sát kĩ vẫn có thể nhận ra vài điểm khác biệt. Ngay sau đó, phân thân màu vàng thình lình kêu lên khe khẽ sau đó liên tiếp phun ra mấy chục đạo hoàng mang. Một một đạo ánh sáng này đều chuẩn xác rơi lên mặt trên trận kỳ, khiến cho hào quang màu vàng đất chớp động một hồi. Tiếp đó, tất cả trận kỳ đều biến mất vô ảnh vô tung.
Sau một khắc, mấy chục đạo hào quang màu vàng đã lao ra từ lòng đất rồi giống như dây leo không ngừng quấn quanh hai cây cột đá xanh dương tiếp đó lóe lên một cái rồi lập tức hòa lẫn vào trong. Đạo phân màu vàng kia sau khi hoàn thành tất thảy liền tung mình chui vào lòng đất rồi biến mất không còn chút tung tích. Sau thời gian chừng cạn một chén trà, vẻ say mê trong mắt bốn tên yêu tu kia mới chậm rãi thối lui. Chỉ có điều sau khi khôi phục sự tỉnh táo, bọn chúng đều quên mất biến cố vừa xảy ra, vẫn tiếp tục cười nói canh chừng cửa vào di tích. Tại một tòa tế đàn bị năm ngọn núi khổng lồ vây quanh sâu trong Huyết hải ở Nhân giới, một bóng người cao lớn chịu sự trói buộc của vô số xiềng xích đang nhìn chằm chặp về phía Huyết hải bên trên, đôi mắt tràn ngập vẻ hung lệ.
“Tính toán thời gian, hẳn không còn sai biệt lắm! Chỉ cần lấy được vật kia, ta liền có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này. Đúng vậy, rốt cuộc đã có thể vĩnh viễn thoát ly địa phương tối tăm này rồi, ai dám phá hỏng đại sự của ta, ta sẽ chém giết sạch sẽ, không còn một mống…” Bóng người tóc dài màu máu kia không ngừng thì thào với âm lượng hầu như không thể nghe thấy.
Tại hiện trường thi đấu giữa hai tộc Nhân, Yêu. Tu sĩ họ Tôn chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt nhìn quanh những tu sĩ yêu tộc xung quanh, phát hiện không ai hoài nghi điều gì, trong mắt liền hiện lên một tia đùa cợt sau đó hắn liền điềm nhiên tiếp tục theo dõi diễn biến trận đấu phía trước. Bên trong thủy vực lúc này, hai đạo quang mang một bạc một xanh đang không ngừng dây dưa một chỗ. Cả hai đều di chuyển nhanh như thiểm điện, thỉnh thoảng còn kéo theo một tràng âm thanh tựa như sấm rền.
Ầm!
Sau khi va chạm một cái, hai đạo quang mang lại lần nữa chia ra. Liễu Minh cùng nam tử mũi ưng tranh thủ một thoáng thời gian để thở dốc đồng thời không ngừng gườm nhau từ phía xa. Bộ dáng hai người đến lúc này đều có chút chật vật, y phục cả hai đều tổn hại không ít chỗ, hơn nữa còn mơ hồ lộ ra vết máu.
Sắc mặt của nam tử mũi ưng lúc này vô cùng khó coi, thân là tộc nhân hạch tâm của Liệt Ưng tộc, lại mang tu vi Chân Đan hậu kỳ vậy mà ở phương diện tự tin nhất là tốc độ lại bị một tiểu bối Giả Đan kỳ của Nhân tộc bắt kịp. Mặc dù gã cũng có một ít thủ đoạn có thể khiến cho ảnh hưởng của thủy vực bị đẩy xuống đến mức thấp nhất nhưng cuối cùng thực lực bản thân vẫn bị kém đi một bậc so với trên đất bằng. Vô luận là thần thức, phản ứng cùng tốc độ đều ít nhiều có chút suy giảm. Trái lại, tiểu tử Nhân tộc kia không biết tìm đâu ra một đôi nhục xí màu bạc tỏa ra lam mang nhàn nhạt quái dị, lại giống như cá gặp nước, tốc độ so với trong không khí có thể xem là thình lình bạo tăng.
Nam tử mũi ưng sau khi suy tính một phen, đôi mắt liền xẹt lên ánh sáng màu vàng kim. Chỉ thấy hai cánh sau lưng gã quẫy mạnh một cái, cả người đã thình lình kéo dài ra như thân rắn không xương, hơn nữa chỉ nghe một tiếng nổ đùng, đã xuất hiện trước người Liễu Minh. Lúc này, gã mới hét lớn một tiếng, hai tay khẽ động phóng ra một đôi móng vuốt màu đen sắc bén hung hăng chộp tới đối phương.
“Phốc” “Phốc” hai tiếng, không khí trên đầu Liễu Minh thình lình phát ra chấn động dữ dội, một đôi móng vuốt đen nhánh khổng lồ cũng thình lình hiện ra, bao phủ hoàn toàn hư không trong vòng mười trượng khiến cho Liễu Minh cảm thấy không có cách nào tránh né.
Chẳng qua họ Liễu lại không hề tỏ vẻ sợ hãi, lại giống như đã sớm dự liệu từ trước, lúc này không chút hoang mang lui về sau một bước. Chỉ thấy trên lưng ngân mang đại phóng, đôi cánh bằng thịt đã tỏa ra từng đạo hào quang màu thủy lam bãng lãng. Sau một tiếng nước chảy “Xoạt xoạt”, bóng dáng của hắn đã uốn éo biến mất vô tung vào trong làn nước khiến cho móng vuốt của đối phương vồ hụt vào không khí.
Nam tử mũi ưng thấy vậy chỉ cười lạnh một tiếng. Chỉ thấy hai cánh sau lưng gã rung lên phóng ra ánh sáng xanh dương đồng thời kéo theo chằng chịt phong nhận lớn cỡ bàn tay ập xuống từ trên cao. Bên trong tiếng xé gió, phong nhận màu xanh dương bỗng nhiên dồn dập quay tròn rồi đồng loạt bắn về một ví trống rỗng cách đó mười trượng. Chỉ tháy ánh sáng lóe lên một cái, bóng dáng của Liễu Minh đã lần nữa hiện ra nhưng cũng trong nháy mắt đã bị phong nhận chằng chịt bao phủ vào bên trong.