Khép thị thần dạ hành vong ngã
Mở mật luân đột phá nguyên thần.
(Duy Trúc)
Nhe bước miên man một buổi chiêu
Trời xanh như ngọc, gío đìu hiu
Tâm cảnh dâng cao nơi họ Liễu
Ngưng tụ nguyên thần thực quá siêu.
(namlove)
Liễu Minh nghe vậy khẽ nhướng mày chứ không nói gì.
“Xem ra trong lòng ngươi vẫn coi bản tôn là kẻ địch hơn bằng hữu.” Ma Thiên bật cười ha ha.
“Ngươi muốn nói gì?” Liễu Minh mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói ra.
“Không có gì, ta chỉ muốn nhắc ngươi Thanh Linh kia tuyệt đối không phải Thông Huyền cảnh bình thường. Ngày sau đụng phải nàng ta, nhớ phải cẩn thận một chút.” Ma Thiên nghiêm túc nói ra.
“Cái này ta tự nhiên biết rõ.” Liễu Minh ánh mắt lóe lên, trả lời.
Thanh Linh có thể đi lại giữa hai giới Cửu U Minh và đại lục Trung Thiên một cách dễ dàng đã là có chút bất thường rồi. Hôm nay, nàng lại còn nắm trong tay biện pháp du hành từ đại lục Trung Thiên đến đại lục Vạn Ma này. Đây là chuyện mà tứ đại Thái tông cũng không làm được. Nếu không, Huyết Đằng nhất tộc tại đại lục Man Hoang cũng không cần bỏ ra tài lực khổng lổ để chế tạo thuyền lớn vượt biển. Chưa hết, ngôn ngữ cử chỉ của Thanh Linh ngày trước cũng có nhiều chỗ đáng phải cân nhắc. Sau khi suy tính một lát, Liễu Minh liền lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu mình. Mặc kệ thế nào, chuyện của đối phương cũng không có nhiều quan hệ với hắn. Việc cần thiết lúc này là tính toán cẩn thận cho hành trình Ma Uyên sắp tới.
“Ma Thiên tiền bối, lúc trước ngươi từng nói qua bên trong Ma Uyên tồn tại không ít tàn phiến của Động Thiên Pháp Bảo. Điều này là thực?” Liễu Minh thình lình thay đổi chủ đề.
“Tất nhiên là thật. Chẳng lẽ bản tôn còn có thể lừa ngươi sao chứ?” Ma Thiên trả lời một cách lạnh nhạt.
“Vậy là tốt rồi.” Liễu Minh vung tay, phóng ra trước người mười hai khỏa Sơn Hà châu.
Có thể nhìn thấy ba khỏa trong số đó như ẩn như hiện giữa không trung. Hình dáng của chúng có chút mờ nhạt giống có thể hòa quyện làm một với không gian chung quanh bất cứ lúc nào, thoạt nhìn huyền diệu gấp nhiều lần so với chín khỏa Sơn Hà châu còn lại.
“Chỉ cần ngươi có thể giúp ta thu thập đầy đủ thi hài của Ma Nhân Thông Huyền, bản tôn tự nhiên sẽ giúp ngươi tấn thăng đám Sơn Hà châu còn lại thành Động Thiên Pháp Bảo.” Ma Thiên nhàn nhạt nói ra.
Liễu Minh nghe vậy liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng tiếp đó giơ cao một tay thu hồi toàn bộ Sơn Hà châu.
“Còn có một việc ta phải nói với ngươi. Tuy rằng tàn phiến của Động Thiên pháp bảo có thể giúp cho Sơn Hà châu của ngươi thăng cấp một cách nhanh chóng nhưng như vậy vẫn là chưa đủ, còn cần một ít tài liệu phụ trợ.” Ma Thiên chợt lên tiếng bổ sung.
“Cái gì? Còn có việc này?” Liễu Minh tỏ vẻ kinh ngạc.
“Điều này là đương nhiên, bên trong tàn phiến của Động Thiên pháp bảo tuy rằng ẩn chứa các loại tài liệu cùng nguyên khí cần thiết giúp cho việc tiến giai của Sơn Hà châu nhưng những thứ này dù sao vẫn có chút xung đột, cần đến một ít tài liệu phụ trợ để giúp chúng hòa hợp với nhau.” Ma Thiên trả lời.
Họ Liễu nghe đến đó liền nhẹ gật đầu. Tuy rằng không quá tinh thông với việc luyện khí thế nhưng hắn cũng không tính là người học nghề, suy nghĩ một chút liền có thể hiểu ra.
“Thừa dịp bây giờ vẫn còn thời gian, ta sẽ tranh thủ ra ngoài mua sắm đầy đủ những tài liệu cần thiết.” Vừa nói hắn vừa lấy ra một khối ngọc giản còn trống, đưa cho Ma Thiên.
Ma Thiên nhận lấy, trong tay nổi lên một tầng hắc khí xông vào bên trong. Sau một lát, y liền phát tay ném trả ngọc giản. Sau khi tiếp được, Liễu Minh nhanh chóng sử dụng thần thức thâm nhập vào trong. Sau một lát, thần sắc của hắn mới có chút buông lỏng. Số lượng tài liệu bên trong ngọc giản tuy rằng rất nhiều thế nhưng cũng không phải vật gì quá mức hiếm thấy. Nghĩ đến đây, Liễu Minh liền rời khỏi khách điếm, đi tới một con phố chính tại thành Quảng Hàn.
Giờ phút này là thời điểm đèn lên rực rỡ. Cửa hàng hai bên đường phố sáng lên quang mang đủ màu đủ sắc. Ánh sáng ngũ sắc hòa lẫn vào bông tuyết đầy trời tạo cho người nhìn cảm giác như lạc vào mộng ảo. Trên phố, dòng người qua lại tấp nập, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài Ma Nhân đẳng cấp cao từ Chân Đan cảnh trở lên đi qua.
Lúc này, Liễu Minh khẽ nhoáng một cái, thân hình đã lẫn vào đám đông. Tuy đã tiến vào thành Quảng Hàn vài ngày nhưng trừ ngày đầu tiên nhìn qua một chút bố trí của thành trì, đây là lần thứ hai hắn bước ra ngoài. Nhìn thấy cảnh sắc phồn hoa trước mắt cùng dòng người qua lại như thoi đưa, trong lòng họ Liễu bất chợt nổi lên cảm giác tương đối khó hiểu. Thần sắc lộ vẻ cô đơn, nội tâm của hắn lại có chút vắng vẻ đồng thời tinh thần cũng cảm giác được một tia uể oải, chán chường.
Từ khi tiến vào đại lục Vạn Ma, hắn vẫn luôn che giấu thân phận của mình một cách cẩn thận. Từng giây từng phút luôn phải cảnh giác mọi việc chung quanh, không hề có một giây một phút nào buông lỏng. Áp lực tích lũy dần dần khiến người có ý chí cứng cỏi như hắn cũng cảm thấy mỏi mệt không thể chịu nổi. Đặc biệt là giờ phút này tại thành Quảng Hàn, chắc chắn đang có rất nhiều đại năng Thông Huyền kéo đến. Mặc dù đã có trận pháp cấm chế của khách sạn nhưng hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ bản thân bị ai đó nhìn trộm.
Thần sắc biến ảo một hồi, Liễu Minh chợt dừng bước, ngửa đầu nhìn lên trời cao. Xuyên qua cấm chế trên không thành Quảng Hàn còn có bầu trời dày đặc tầng mây cùng vòng Tử Nguyệt mơ hồ không rõ đang treo lơ lửng. Giờ phút này, hắn bỗng nhiên không muốn bản thân gánh nhiều áp lực như vậy, tựa như một loại xúc động muốn bỏ qua tất cả trói buộc. Ý nghĩ này liền như bài sơn đảo hải đánh sâu vào tận đáy lòng của hắn, hoàn toàn áp đảo mọi lo lắng, chần chờ cùng sợ hãi. Liễu Minh chợt cười một tiếng khiến cho dòng người chung quanh không khỏi nhìn lại. Tiếp đó, hắn liền buông thõng hai tay, nhắm chặt đôi mắt, không hề sử dụng đôi mắt của mình để quan sát thế giới chung quanh. Ngay đến thần thức cũng bị hắn thu hồi. Bước chân cứ thế tiến về phía trước. Tuy rằng thị lực và thần thức đã bị thu vào thế nhưng thính giác, xúc giác và khứu giác của hắn vẫn còn. Họ Liễu cứ xen lẫn vào đám đông như vậy rồi tiến về phía trước không có mục đích. Cảm thụ được khí tức náo nhiệt chung quanh, khuôn mặt hắn chợt lộ ra một tia cười mỉm, nội tâm cũng theo đó dâng lên cảm giác hân hoan khó tả.
Từ khi sáp nhập Chân Ma chi huyết vào trong cơ thể, tâm cảnh của hắn dần dần đắm chìm vào trong thế giới hắc ám. Đây cũng không phải là tẩu hỏa nhập ma mà là phản ứng tự nhiên sau khi dung nhập huyết mạch của Ma Nhân. Giờ phút, hắn buông lỏng toàn bộ tâm thần, dùng tâm linh để cảm giác hết thảy chung quanh khiến cho tâm cảnh vốn dĩ âm u như được tưới vào một dòng nước âm ôn hòa khiến hắn cảm thấy lâng lâng. Bỗng nhiên, nội tâm họ Liễu chợt chấn động tạo thành hình ảnh mơ hồ, chính là con đường hắn đang đi, còn có người đi đường bên cạnh.
Hình ảnh này không phải là do thần thức của Liễu Minh cảm giác được mà là tâm thần của hắn hòa làm một thể với cảnh vật chung quanh, từ đó hình thành phản chiếu trong lòng hắn. Đây là một cảnh giới vô cùng huyền diệu. Tại tâm cảnh của hắn, dòng người chung quanh thoạt nhìn mơ hồ không rõ thế nhưng họ Liễu lại có cảm giác bản thân có thể hiểu được tâm tình của họ, là bi thương, hưng phấn hay sợ hãi!
Liễu Minh giờ phút này đã đặt toàn bộ tâm thần vào tâm cảnh của mình vì vậy không hề chú ý đến Tinh Thần lực khổng lồ bên trong Thần Thức hải đang dịch chuyển một cách chậm rãi rồi tập tụ về vị trí trung tâm. Thời gian trôi qua từng chút một. Không biết bao lâu sau, Liễu Minh bỗng giật mình mở mắt. Giờ phút này, hắn đang đứng trên một con phố vắng vẻ. Vầng Tử Nguyệt trên cao đã lên tới đỉnh đầu, cho thấy lúc này đã quá nửa đêm. Tuy rằng sự thay đổi ngày đêm không hề quan trọng với người tu luyện thế nhưng đường phố lúc này đã vắng đi nhiều. Giờ phút này, Liễu Minh đã xua đi toàn bộ cảm giác mệt mỏi trong lòng để khôi phục sự cơ cảnh vốn có. Nhớ đến bản thân vừa rồi buông lỏng toàn bộ cảnh giác, hắn không khỏi giật mình sợ hãi.
“Liễu tiểu tử, không ngờ Linh Mạch căn cốt của ngươi không cao nhưng lại có ngộ tính đối với cảnh giới tu luyện.” Thanh âm của Ma Thiên chợt vang lên.
Nhớ đến Ma Thiên, Liễu Minh lập tức nhẹ nhàng thở ra. Đêm nay, tuy hắn buông lỏng phòng bị nhưng chỉ cần Ma Thiên còn đó, dù có kẻ nào muốn gây bất lợi với hắn, họ Ma cũng sẽ ra tay.
“Tiền bối nói vậy là có ý gì?” Nghe đối phương nói vậy, Liễu Minh tỏ vẻ kỳ quái.
“Hắc hắc, ngươi hãy nhìn qua Thần Thức hải của mình chút đi.” Ma Thiên cười hắc hắc.
Liễu Minh khẽ động sắc mặt, điều khiển ý niệm tiến vào bên trong Thần Thức hải. Sắc mặt của hắn chợt biến đổi. Giờ phút này, hơn nửa Tinh Thần lực của hắn đã biến mất không chút tăm tích. Thay vào đó là một tiểu nhân màu đen như ẩn như hiện. Người tí hon này chỉ mới hình thành hình dáng đại khái, ngay cả chân tay đều có chút không hoàn chỉnh, bộ mặt tự nhiên càng là mơ hồ không rõ. Bất quá trong lòng Liễu Minh lại có cảm giác vô cùng thân thiết giống như người tí hon kia chính là bản thân hắn vậy.
“Ma Thiên tiền bối, cái này là…” Liễu Minh cảm thấy cổ quái bèn truyền âm hỏi.
“Đây là tinh phách Nguyên Thần của ngươi. Sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Tượng, Tinh Thần lực của tu sĩ cũng đã mạnh mẽ đến trình độ nhất định. Tiến thêm một bước chính là cảm ngộ pháp tắc thiên địa để có thể tiến lên cảnh giới Thông Huyền. Ngoài việc tinh tiến về mặt Pháp lực, Tinh Thần lực cũng có xu hướng ngưng tụ thành một đạo Nguyên Thần trọng vẹn. Ngươi hôm nay bất quá chỉ là một tu sĩ Thiên Tượng trung kỳ vậy mà có thể ngưng tụ một đạo Nguyên Thần hình thức ban đầu, thật là đáng mừng. Ngày sau tiến cấp Thông Huyền nhất định sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Giọng nói của Ma Thiên lộ ra một tia tán thưởng.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi cảm thấy vui mừng. Khi hắn lẳng lặng vận chuyển Tinh Thần lực, tiểu nhân màu đen bên trong Thần Thức hải lập tức tản ra một cỗ thần thức cường đại, không kém bao nhiêu so với thần thức của một ít đại năng Thông Huyền mà hắn từng gặp. Nhân ra điểm này, Liễu Minh càng thêm hưng phấn, chậm rãi hít thở mấy lần mới khiến tâm tình ổn định trở lại.
“Đa tạ Ma Thiên tiền bối.” Liễu Minh truyền âm nói với Ma Thiên.
“Vì sao phải cảm ơn ta, ngươi có thể lĩnh ngộ Nguyên Thần huyền bí là do bản lĩnh của mình, không có quan hệ gì tới bản tôn.” Ma Thiên trả lời một cách thản nhiên.
“Tại hạ không nói tới cái này. Vừa rồi, trong lúc ta tiến vào đốn ngộ, nhất định sẽ bị người ngoài quấy nhiễu. Nếu không nhờ Ma Thiên tiền bối ra tay dẹp đi một ít chướng ngại, ta đã không thể tập trung trong thời gian dài như thế.” Liễu Minh cười khẽ.
Họ Liễu đã đắm chìm trong thế giới nội tâm suốt mấy canh giờ. Trong lúc đó, chỉ cần bất cứ người nào trên đường phố đụng nhẹ một phát cũng có thể khiến hắn rời khỏi cảnh giới huyền diệu này. Hắn có thể không bị quấy nhiễu suốt mấy canh giờ, rõ ràng là nhờ vào sự tương trợ của Ma Thiên.
Liễu Minh không khỏi cảm thấy ấm áp. Địch ý của hắn đối với Ma Thiên cũng theo đó giảm đi vài phần.
“Nếu không có chuyện gì thì ngươi vẫn nên hạn chế đi dạo ngoài phố. Thời điểm này, trong thành đã tụ tập rất nhiều tu sĩ đẳng cấp cao. Nếu bị chú ý sẽ đưa đến không ít phiền toái.” Một lát sau, Ma Thiên mở miệng nói ra.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, đang muốn trở về chợt vỗ đầu một cái, cười khổ rồi nói:
“Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên, ta ra ngoài là vì muốn những tài liệu kia, bây giờ không thể trở về tay không được.”
Nói xong hắn tùy ý quay người đi đến vị trí cửa hàng ở phía xa xa.