“Cái này…” Điếm tiểu nhị có vẻ chần chờ.
Liễu Minh mỉm cười, tiện tay ném một thỏi bạc lên bàn.
Ánh mắt của điếm tiểu nhị sáng lên, nhìn chằm chằm vào thỏi bạc ở trên bàn.
Một khắc sau, Liễu Minh bước ra khỏi tửu lâu, hắn không loanh quanh mà trực tiếp ra khỏi tiểu thành.
Liễu Minh đã biết được một ít tin tức từ tên điếm tiểu nhị, tuy tên này chỉ biết vài truyền thuyết truyền miệng, nhưng vẫn làm cho Liễu Minh vài phần kinh hãi.
Về sau, tại mấy nơi phụ cận của tiểu thành, hắn tìm hiểu thêm được một ít tin tức nữa, rồi sau đó bay lên trời, phá không mà đi.
Bảy tám ngày sau, Liễu Minh đã đứng trước Thanh Cương Sơn, ngước nhìn lên phía trên ngọn núi.
Thanh Cương Sơn là một ngọn núi cao hơn nghìn trượng, lấy ngọn chủ phong làm trung tâm thì có hai dãy sơn mạch giao nhau, toàn bộ thân núi bị bao phủ bởi sương mù dày đặc.
Loại sương mù này không có màu trắng như sương mù do hơi nước bình thường tạo thành mà có vẻ xanh nhạt, sương mù lững lờ chậm rãi lưu chuyển bao phủ khắp thân núi.
“Quả nhiên là như vậy!”
Sau khi quan sát ngọn núi qua làn sương mù màu xanh phiêu đãng, trên mặt Liễu Minh lộ ra một tia ngưng trọng.
Vài ngày trước, hắn đến một phường thị ở gần đây nhất tìm hiểu một ít tình huống của Thanh Cương Sơn, cùng với một ít truyền thuyết đã nghe ngóng được trước đó, hắn đã có một cái nhìn đại khái về địa phương này.
Nơi này vốn thuộc về Đông Nhạc Quận bên trong Tề Quốc, mà Thanh Cương Sơn là địa phương rất nổi tiếng của Đông Nhạc Quận.
Đông Nhạc Quận là một quận huyện nơi biên giới của Tề Quốc, giáp với một quốc gia cỡ trung khác là Nhạc Quốc, trước đây mấy vạn năm, hai nước đã từng trải qua mấy trăm năm giao chiến liên tục.
Mà Thanh Cương Sơn lại là biên giới của hai quốc gia nên là chiến trường của không biết bao nhiêu trận đại chiến.
Cho đến hơn hai ngàn năm trước, không hiểu vì nguyên do nào mà hai nước mới tắt binh yên hỏa.
Vậy nên Thanh Cương Sơn tự nhiên là di tích của chiến trường cổ xưa, không biết nơi đây đã chôn vùi bao nhiêu vạn người, từng khoảng đất nơi này đều là mồ chôn vô số tướng sĩ chết trận, hài cốt thi hài chồng chất như núi, nếu đúng như truyền thuyết thì mỗi tấc bùn đất nơi đây đều thấm đẫm máu thịt binh lính.
Nhiều năm trôi qua, những hài cốt của hàng vạn người tạo thành oán khí ngút trời, âm khí dày đặc cả một vùng, dù là giữa ngày hè nóng bức nhưng khi đi ngang qua đây cũng có thể cảm thấy cái lạnh thấu xương. Từ đó về sau không có ai dám đi đến phụ cận của nơi này nữa, cũng vì vậy mà xuất hiện cái tên Thanh Sát Khẩu.
Cũng từ lâu, bên trong Thanh Cương Sơn cũng sản sinh ra không ít quỷ vật.
Mới đầu chỉ là một ít cô hồn dã quỷ, nhưng âm khí nơi này dày đặc, tu vi của quỷ vật nhờ vậy mà tăng lên nhanh chóng. Về đêm, chúng giết hại các sinh linh ở chung quanh, thôn phệ tinh phách của người sống, thực lực vì vậy ngày càng lớn mạnh.
Nơi này cực kỳ vắng vẻ, lại không có linh khí hay linh mạch gì, nên không có tông phái nào đến đây khai tông lập phái.
Không có tu sĩ ngăn chặn, quan quân phàm nhân lại không phải là đối thủ, nên quỷ vật nơi đây cứ tàn sát bừa bãi, nhân tộc ở xung quanh Thanh Cương Sơn nghìn dặm rơi vào đường cùng, vì thế họ dần dần rời đi, tạo ra một vùng mấy ngàn dặm không có người sinh sống.
Nghe nói hơn ngàn năm trước, có một đại năng tu sĩ của một đại tông môn vạn năm ra ngoài rèn luyện đã đến nơi đây, cảm thấy sinh linh đồ thán nên ông ta liền ra tay giết chết đa số quỷ vật, sau đó không tiếc tinh huyết của bản thân bố trí một đại trận đả thương đầu quỷ vật lợi hại nhất.
Lúc quỷ vật này trọng thương sắp hồn phi phách tán thì nó đã dùng một phương pháp nào đó, gọi tới ngàn vạn âm khí xông vào đại trận, nơi đây vốn oán khí trầm trọng, nên dựa vào âm khí này mà quỷ vật này mang theo vài con khác thoát ra, trốn sâu vào trong sơn mạch.
Người đại năng tu sĩ cũng đại thương nguyên khí nên không thể đuổi giết tận tuyệt, ông ta chỉ có thể thiết lập vài loại phong ấn, đem trấn áp những quỷ vật vào bên trong sơn mạch.
Lo sợ những quỷ vật bên trong có thể phá hủy phong ấn thoát ra ngoài, nên vị tu sĩ này một mực lưu lại nơi đây, cho đến lúc tọa hóa cũng không hề ly khai một bước. Cũng bởi vì thế nên nơi đây có được một đường sinh cơ, trải qua mấy trăm năm, lại một lần nữa trở nên đông đúc như ngày nay.
Vị tu sĩ này cũng khai chi tán diệp ở đây, để lại rất nhiều hậu nhân, đời đời đều trấn áp quỷ vật nơi đây.
Điều đáng tiếc nhất là linh khí thiên địa ở đây vô cùng mỏng manh, hậu nhân của vị tu sĩ này dần dần mai một đi, chẳng những không có được thần thông quảng đại của tổ tiên mà dần dần suy hóa thành phàm nhân, mất hết pháp lực, còn có không ít người quên mất nhiệm vụ mà tổ tiên nhiều thế hệ trước lưu lại.
Vì thế những cấm chế kia trong một thời gian dài không có người tiến hành duy trì, tự nhiên không thể chống đỡ được nhiều oan hồn từ bên trong xông ra, có dấu hiệu gần suy sụp rồi.
Những hậu nhân của vị tu sĩ này, ở tại phụ cận dãy núi Thanh Cương, nơi đó chính là thung lũng Diệp gia như lời của tên điếm tiểu nhị kia nói.
Liễu Minh sau khi thăm dò các tin tức cũng không có cách nào phân biệt được truyền thuyết trên có mấy phần là sự thật.
Nhưng lúc này hắn nhìn quỷ vụ ở trước mắt thì xác định những lời đồn kia đúng đến tám chín phần đấy.
Bình thường, nếu tu luyện lâu ngày, quỷ vật có thể đạt được tu vi Hóa tinh kỳ, lúc này có thể hình thành quỷ vụ màu xanh nồng đậm, nhưng diện tích không lớn cho lắm.
Vậy mà quỷ vụ ở đây lại bao phủ toàn bộ thân núi.
“Chẳng lẽ nơi đây có một đầu quỷ vật cấp Chân Đan?” Liễu Minh vừa đoán vừa nói thầm.
Đúng lúc này, Dưỡng Hồn Đại bên hông hắn lại lóe lên hắc khí, Phi Lâu từ bên trong bay ra:
“Chủ nhân, ta có thể cảm giác rõ được, nơi đây có một tên gia hỏa rất lợi hại!” Phi Lâu vừa hiện thân, hai mắt liền nhìn sâu vào bên trong quỷ vụ, trên gương mặt non nớt cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt mơ hồ chứa đựng một vẻ ham muốn.
Liễu Minh nghe vậy gật nhẹ đầu, hắn cũng có thể thông qua chấn động linh lực ở xung quanh, mơ hồ cảm giác được một trận pháp phong ấn ở sâu bên trong Thanh Cương sơn mạch.
Địa thế nơi này gồm hai dãy núi giao nhau, mà phần lớn âm sát chi khí đều tập trung ở đoạn giao nhau của hai đoạn sơn mạch.
Lại nói tiếp, trận pháp phong ấn nơi đây rất xảo diệu, lợi dụng hướng chảy của khí mạch bên dưới lòng đất mà thiết lập nên, đem phần lớn âm sát chi khí tụ lại, không có cách nào tiêu tán ra ngoài.
Cách làm này có chỗ tốt, đó là có thể khiến cho quỷ vật ở bên trong không thể thoát ra, gây tai họa cho sinh linh ở xung quanh, nhưng lại quên mất một điểm, chính là nơi này tụ tập âm khí nồng đậm, nên nơi đây lại là một nơi tu luyện tuyệt hảo cho các loài quỷ vật.
Đến một khi phong ấn bị phá vỡ, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Mặc dù vậy, Liễu Minh vẫn vô cùng bội phục vị tu sĩ tiền bối đã thiết lập trận pháp cấm chế ở nơi đây.
Người này e là một trận pháp đại sư, hơn nữa tu vi tối thiểu cũng đạt tới Chân Đan cảnh, nếu không, qua nhiều năm như vậy, trận pháp cấm chế to lớn như vậy chỉ sợ là đã bị phá hủy rồi.
Nhưng lúc này, tình trạng của phong ấn cũng tràn đầy nguy cơ, có vài chỗ đã bị rạn nứt, làm âm sát chi khí thoát ra bên ngoài không ít, vì vậy mới tạo thành quỷ vụ nồng đậm ở xung quanh.
Liễu Minh chỉ suy nghĩ một chút, rồi sau đó bay lên trời, mang theo Phi Lâu bay về hướng trước mặt.
Nhưng hắn vừa tiến vào sương mù bên trong trong sơn mạch không lâu thì phía trước truyền tới một tiếng kêu bén nhọn.
Lục quang lóe lên, một bóng người màu lục từ trong quỷ vụ lao ra, chụp về phía Liễu Minh.
“Hủ Giác Hầu…”
Trong lòng Liễu Minh chợt nao nao!
Bóng dáng ở phía trước toàn thân phủ đầy lông màu lục giống như là quỷ vật Viên Hầu, trên đầu có một cái sừng ngắn màu lục, hai móng vuốt cứng rắn đen sì.
Loại quỷ vật này lúc Liễu Minh ở Man Quỷ Tông đã từng gặp qua lúc đi vào U Minh Quỷ Địa, lúc đó hắn còn là một gã Linh Đồ đã thử thu phục một đầu làm linh sủng, nhưng đáng tiếc là không thành công.
Trong khi Liễu Minh đang sững người nhớ lại những kỹ niệm cũ thì Phi Lâu ở bên cạnh hắn đã chớp động thân mình, bay ra ngoài, há miệng phun ra một luồng hỏa diễm màu xanh lá.
Hủ Giác Hầu tựa hồ vô cùng sợ hãi luồng lục diễm này, nó hất đuôi lên, ý đồ như muốn thay đổi phương hướng.
Quỷ lực tỏa ra khắp toàn thân của Hủ Giác Hầu, hẳn là nó đã đạt đến cấp quỷ hung hãn, nhưng so với Phi Lâu thì chênh lệch một trời một vực.
Lục quang lóe lên, lập tức Hủ Giác Hầu đã bị lục diễm khóa chặt ở bên trong, nó chỉ còn biết thống khổ kêu vài tiếng chi chi vô cùng quái dị, thân hình cao to của nó nhanh chóng bị thu nhỏ, sau một lát đã bị luyện hóa thành một đoàn lục khí.
Phi Lâu chu miệng phun ra một đạo lục diễm nữa, rồi cuốn lại hút lấy đoàn khí màu lục vào trong miệng.
Xong đâu đó, Phi Lâu vừa như nấc nghẹn, vừa vỗ vỗ cái bụng của mình, đồng thời trên mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.
“Quỷ vật như Hủ Giác Hầu đã xuất hiện, xem ra Thanh Cương Sơn đã thật sự trở thành Quỷ quật thật rồi.” Liễu Minh thì thào tự nói với chính mình.
Tiếp theo, Liễu Minh dẫn Phi Lâu đi dọc theo bên ngoài Thanh Cương Sơn tìm hiểu tiếp một lúc, hắn phát hiện sương mù dày đặc hầu như bao phủ hơn phân nửa thân núi, đứng từ bên ngoài không cách nào quan sát được tình hình ở phía trong, cho dù có thả ra thần thức cũng bị sương mù dày đặc cản trở, không cách nào thâm nhập vào bên trong được.
Trong lúc đi, lại gặp được vài con Hủ Giác Hầu tập kích, tự nhiên bọn chúng trở thành thức ăn cho Phi Lâu.
Không bao lâu, hoàng hôn chậm rãi buông xuống, quỷ vụ vào đêm càng nồng đậm hơn, tỏa dần lên cao, mơ hồ có từng đợt âm thanh sàn sạt từ bên trong truyền ra.
“Hôm nay đến đây thôi, ban đêm âm khí hưng thịnh, không thích hợp để dò xét nơi đây, chúng ta trở về đi.” Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, một đạo hắc khí bao lấy thân thế hắn và Phi Lâu, nhanh chóng bay về hướng xa xa.
“Chủ nhân…” Phi Lâu nhìn Liễu Minh, mở miệng như muốn nói điều gì nhưng lại thôi.
“Ta biết ngươi muốn cái gì, nếu như ở đây thật sự có một đầu quỷ vật Chân Đan cảnh, thì nó sẽ là vật tẩm bổ cho ngươi.” Liễu Minh vừa cười vừa nói.
Phi Lâu nghe vậy vô cùng mừng rỡ.
Tu vi của nó hiện nay là Hóa Tinh kỳ đỉnh phong, nếu luyện hóa được một đầu quỷ vật cấp Chân Đan có lẽ sẽ có cơ hội tiến giai lên Giả Đan.
Liễu Minh cũng không có ý ly khai thật xa, hắn dẫm chân hóa thành một đám hắc vân, hướng về một tòa núi nhỏ cách Thanh Cương sơn mạch hơn mười dặm, tìm một sơn động để tạm nghỉ một đêm.
Không bao lâu, hắn đã bay đến dưới chân ngọn núi.
“Ồ!”
Ánh mắt hắn lóe lên, cách đó không xa là một sơn cốc tương đối bằng phẳng, trong cốc mơ hồ có khói bếp lượn lờ bay lên, rõ ràng đây là một thôn xóm nhỏ, chỉ có chừng hai ba mươi hộ gia đình.
Bên ngoài thôn xóm dùng cây gỗ vây quanh làm hàng rào, tựa hồ dùng để ngăn trở dã thú tấn công bất ngờ, cửa thôn có một tảng đá to lớn dựng đứng, trên mặt tảng đá bóng loáng như gương, phía trước có khắc một chữ “Diệp” sâu xuống mặt đá ba phân, giống như người ta đã dùng lực rất mạnh để viết ra.
“Diệp? Chẳng lẽ nơi này là thung lũng Diệp gia?”
Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe lên, dựa trên tin tức mà hắn tìm hiểu khi trước, dám can đảm sinh sống gần Thanh Cương Sơn như vậy trừ hậu nhân của Diệp Gia có lẽ không còn ai khác.