Chương 677: Ngũ Quang Phong Hậu
Tác giả: Vong Ngữ
Dịch: nhatchimai
Nguồn: bachngocsach.com
“Được, nếu chư vị không có ý kiến gì thì kế hoạch cụ thể diễn ra như thế nào, chúng ta vừa đi vừa nói. Dù sao nơi này còn cách sào huyệt Ngũ Quang Phong mới phát hiện một lộ trình không ngắn. Mà tại Trư Long Sơn này các loại yêu thú không ít, nếu chậm trễ vài ngày sẽ bỏ lỡ thời kỳ suy yếu nhất khi Phong Hậu đẻ trứng thì thật không may.” Phu nhân che mặt nói vài câu như vậy xong thì hóa thành một luồng hắc phong bay lên không.
“Không ngờ mới trăm năm không gặp, Phong độn thuật của Hoa tỷ tỷ đã luyện đến mức huyền diệu như thế.” Một nữ tử khoác áo choàng khẽ cười một tiếng, chân giẫm lên một đóa bạch vân rồi hóa thành một tia chớp theo sát đằng sau.
Ngô Khuê thì cười ha hả, ngũ sắc quanh thân rực rỡ quang mang chợt lóe, hóa thành một phiến quang hà phá không đuổi theo.
Còn lại mấy người thì tên tráng hán Man tộc thả ra một con ưng khổng lồ cao tầm ba trượng, nhảy lên ngồi đuổi theo, nam tử lục bào thì hóa thành một luồng hắc vụ cuồn cuộn.
Liễu Minh vung tay áo bào lên, thả ra tiểu kiếm vàng kim, tay kết kiếm quyết bèn hóa thành một đạo kim quang phóng lên cao.
Nửa ngày sau mọi người đã tiến vào sâu bên trong Trư Long sơn. Trên đường an nhiên vô sự cho tới khi trước mặt xuất hiện một đầm lầy lớn.
Từ xa nhìn thì phía trên đầm lầy có một tầng sương mù màu xám đặc quánh hình thành chướng khí, đồng thời lẫn thêm mùi hôi thối của cỏ dại rữa nát. Trong không khí còn nổi từng đám hơi nước ẩm ướt dinh dính khiến người ta buồn nôn.
Liễu Minh thấy thế khẽ nhíu mày, muốn vượt đầm lầy e rằng không đơn giản lắm.
Mấy người kia dường như cũng ý thức được nơi này tràn ngập khí tức quỷ dị đều dừng độn quang lại phía trước đầm lầy.
“Nếu ta đoán không sai, đây hẳn là hắc chướng đàm nổi tiếng, chướng khí nơi này không chỉ có thể cản trở thần thông mà tầm nhìn chỉ trong vòng hai trượng. Hơn nữa còn có loài yêu quái trùng thật lớn thường xuyên lui tới. Tuy bảo là loài yêu quái trùng này thực lực thấp kém nhưng bù lại số lượng không ít, có chứa một loại kỳ độc, đối phó nó có chút phiền toái.” Nữ tử mặc áo choàng đột nhiên mở miệng.
“Nhưng nếu vòng qua hai ngọn núi phía trước thì e phải lãng phí không ít thời gian, hơn nữa không chừng còn nguy hiểm hơn.” Vị nam tử lục bào nhướng mày cho ý kiến.
“Hắc hắc, chướng khí ở ao đầm này cứ giao cho tại hạ giải quyết.” Lúc này tráng hán đeo mặt nạ đầu trâu lại cười hắc hắc, rồi thúc dục pháp quyết khu sử con ưng khổng lồ bay về phía trước.
Sau đó y há miệng ra, xuy xuy một tiếng, một luồng huyết phong phun ra tới tấp.
Liễu Minh thấy thế, thần sắc thay đổi.
Chỗ cổ tráng hán có huyết quang nhàn nhạt chớp động không ngừng, liếc trộm kỹ thì ở đó là một bộ đồ án cự quy to lớn phủ màn máu mênh mang.
Hiển nhiên người này thi triển là một loại bí thuật đồ đằng hơn nữa phẩm bậc có vẻ không thấp.
Huyết phong thổi ra nhất thời hóa thành một đạo phong trụ huyết sắc vù vù vù vù, cuốn vào trong chướng khí.
Từ xa nhìn lại, đầm lầy mênh mông vụ khí, trong khoảnh khắc liền bị cơn lốc này thổi cho tán đi. Cách đó mấy trăm trượng mơ hồ có thể thấy hơn mười con yêu quái trùng hình dạng con chuồn chuồn thật lớn.
Con chuồn chuồn có lẽ to tầm cả trượng, đôi cánh trong suốt vẫy liên tục phát ra những thanh âm. Hai tròng mắt to chừng nắm tay, miệng thò ra răng nanh cọ xát vào nhau không ngừng. Khi vụ khí bị thổi tán thì chúng ông ông bay tới chỗ mọi người.
Ngô Khuê thấy vậy thì xông tới nghênh đón, đan thủ phiên chuyển một cái, trong tay có thêm một vật. Gã không chút do dự vung mạnh về phía trước.
Tảng lớn kim quang gào thét bay ra!
Con chuồn chuồn to lớn vừa tiếp xúc thì như thể gặp phải khắc tinh, trong nháy mắt bị cắt thành vô số mảnh vụn rơi xuống còn chưa kịp chống cự chút nào.
Đồng tử Liễu Minh co lại, rốt cục cũng thấy rõ vật ở trong tay Ngô Khuê, hóa ra đó là một vũ phiến vàng kim.
“Phiền nhị vị đạo hữu đã ra tay, chúng ta đi thôi.” Hoa Thanh Ảnh thấy thế thì mừng rỡ hô lên một câu, mọi người phi độn qua con đường vừa mới phá ra.
Tên tráng hán bay đầu tiên, y không ngừng thúc dục cơn lốc để thổi tan vụ khí phía trước. Nếu có yêu quái trùng bay ra thì đều bị Ngô Khuê và đám người trước sau diệt sát hết.
Cứ như thế thêm gần nửa ngày thì mọi người ra khỏi Hắc Chướng đàm.
Con đường tiếp theo, bọn họ gặp yêu thú cấp bậc khác nhau từ Ngưng dịch sơ kỳ tới Hóa tinh hậu kỳ nhưng đối diện với một đoàn Chân đan chúng đều bị giải quyết dễ dàng.
Cứ như thế hai ngày nữa, đoàn người được Hoa Thanh Ảnh suất lĩnh đã đi tới gần một đỉnh núi sâu trong Trư Long sơn.
“Chư vị đạo hữu, nếu tin tình báo không sai, khoảng hơn trăm dặm nữa là huyệt của Ngũ Quang Phong.” Người phụ nữ che mặt thu lại độn quang, ngoái đầu nói với mọi người.
“Còn chần chờ gì nữa, chúng ta nhanh chóng tới đó, cứ theo kế hoạch ban đầu, thừa dịp động thủ sớm đi.” Lúc này Ngô Khuê chà nắm đấm vào lòng bàn tay bảo vậy.
“Đương nhiên là thế. Nhưng vì vạn vô thất nhất, chúng ta ẩn giấu bản thân đứng ở xung quanh sào huyệt để quan sát cẩn thận một chút mới được, cẩn thận không lại gặp sai lầm lớn.” Hoa Thanh Ảnh thận trọng bảo.
Đám người nam tử lục bào nghe vậy thì đều đồng ý.
Mặc dù Ngô Khuê nhếch mép lên nhưng hờ hững không nói điều gì.
Vì vậy mọi người thi triển bí thuật ẩn giấu thân hình rồi mới tiếp tục bay về phía trước.
Liễu Minh bóp nát một tấm phù lục ẩn nặc, thân hình biến thành hư ảnh nhàn nhạt theo sát phía sau.
Con đường hơn trăm dặm cũng chỉ mất một lúc thôi.
Nhưng khiến mọi người không thể đoán được là cách đó không xa vang lên những thanh âm nổ lớn.
Đám Liễu Minh cả kinh, lúc này không cần ai bảo mà tản ra mỗi người một nơi, giấu mình trong mây mù xung quanh.
Liễu Minh che giấu thân hình thật tốt xong thì rót pháp lực vào mắt rồi nhìn kỹ tới chỗ vang lên những tiếng động lớn.
Chỉ thấy ở sườn núi có con cự phong màu xanh đen và ba người tướng mạo cổ quái, nhìn thì cũng rõ là tu sĩ Yêu tộc. Họ đang dùng tay không kích đấu với con cự phong màu đen.
Một người trong đó có đôi tai hẹp dài, mắt sâu còn một người kia thì song chưởng trải rộng những linh vũ màu rám nắng.
Tên yêu tu cuối cùng thì có bộ lông dài màu xám, trên trán toát lên sát khí nhàn nhạt.
“Hừ, không ngờ lại bị người khác nhanh chân giành trước. Nhưng cũng chỉ là hai tên Chân đan hạ phẩm, một tên giả đan mà dám động tới sào huyệt Ngũ Quang Phong Hậu thực là không biết tự lượng sức mình.” Thanh âm Ngô Khuê bỗng nhiên từ trong một đám mây trắng vọng ra.
“Cũng hay, cứ để cho chúng dò xét thực lực Phong Hậu trước đi, nếu mấy tên yêu tu may mắn đắc thắng thì chúng ta giết người đoạt bảo là xong.” Nữ tử che mặt cười khúc khích nói mấy câu vào tai mấy người.
Ánh mắt Liễu Minh chớp động vài cái, cũng không nói gì mà nhìn ba gã yêu tu tranh đấu với cự phong ở cửa động lớn gần đó.
Xem ra trong đó là ổ Ngũ quang phong. Không rõ là tên yêu tu đó có biết bên trong có con Phong Hậu cực kỳ kinh khủng hay không.
Đúng lúc này, một trong ba gã yêu tu phun lửa ra, một tên khác thả ra phong nhận lớn chém giết sạch sẽ toàn bộ Ngũ Quang Phong.
Gã yêu tu giả đan thì lật bàn tay lấy ra một tấm trữ vật phù, tiện tay bóp vỡ.
Bạch quang chợt lóe, một vật màu đỏ như máu rơi ra, nó tản mát mùi máu tươi nồng đậm. Đồng thời ba tên yêu tu lóe lên trốn ở sau núi đá gần đó.
“Ơ, đám yêu tu cũng có chuẩn bị, hóa ra chuẩn bị sẵn Thanh Diệp thử huyết nhục, dụ đàn phong rời sào huyệt rồi từ từ tiêu diệt từng chút một.” Nữ tử đầu đội áo choàng kinh ngạc.
Hoa Thanh Ảnh thì hừ khẽ một tiếng, nhắc nhở mọi người phải cẩn thận không được gây tiếng động để bị phát hiện.
Khi huyết nhục thả ra không được bao lâu thì từ trong động vang ra những tiếng xoẹt xoẹt.
Một con Ngũ Quang Phong trưởng thành hình thể thật lớn, chớp động hai cánh từ trong động bay ra. Hình thể lẫn khí tức của con này hơn đứt đám cự phong trước đó.
Sau một khắc một dây xích màu rám nắng bỗng nhiên xuất hiện, khóa chặt con cự phong, đồng thời một luồng hôi mang cực lớn chợt lóe lên cắt con hùng phong to lớn thành hai nửa. Đó là hai gã yêu tu chân đan ở gần đó đồng loạt ra tay.
Lúc ba gã tu sĩ yêu tu định thu tàn thể hùng phong vào túi thì đột nhiên từ trong sào huyệt bầy phong một luồng linh áp trùng thiên kích động bốc lên!
Ngay sau đó vù vù vài tiếng, hai con cự phong hình thể khổng lồ, trên cánh có minh ấn ngũ sắc linh văn rõ ràng xuất hiện. Trong nháy mắt nó chớp động đã xuất hiện sau lưng ba gã tu sĩ yêu tộc, chặn đường cả ba tên lại.
Ba người cả kinh, dồn dập tế ra linh khí nhưng hai con cự phong không định công kích mà chỉ vỗ hai cánh để lơ lửng một chỗ trong không trung.
“Vốn tưởng rằng ngoại trừ Phong Hậu thì còn lại là những con yêu phong hơn bình thường một chút, thật không ngờ còn có hai con cảnh giới chân đan!” Phu nhân che mặt ở gần đó hít một hơi lạnh, truyền âm cho mọi người có vài phần ngưng trọng.
“Hừ, có Ngô mỗ tại đây, cho dù có thêm hai con yêu phong chân đan kỳ thì sao, cùng lắm là tốn thêm chút công động tay chân mà thôi.” Ngô Khuê hừ lên một tiếng rồi nói.
Ba gã yêu tu kinh hãi lùi về phía sau, một con cự phong mang vụ khí tử sắc lượn lờ từ trong sơn động lắc lư bay ra.
Sau một biến ảo, vụ khí tử sắc biến mất. thế vào đó là con cự phong tử sắc cao tới ba bốn trượng, toàn thân hiện đầy linh văn ngũ sắc đẹp đẽ.
Con phong này chẳng những thập phần hung ác đáng sợ mà hình thể nửa dưới to hơn nửa trên mấy lần làm cho người ta cảm thấy chậm chạp, mập mạp. Khi nó mới xuất hiên thì trong nháy mắt có một luồng khí lãng chợt cuồng quyển khiến cho hư không gần đó đều vang lên ong ong từng chập, hư không mơ hồ vặn vẹo.
Ba gã yêu tu bị khí tức con cự phong tử sắc này đàn áp. Hai gã yêu tu chân đan cảnh bình bịch lùi lại mấy bước, vẻ mặt hoảng hốt vạn phần.
Mà tên yêu tu gả đan kia lại càng không chịu nổi, một chân quỳ xuống đất căn bản không thể nào cử động nổi nửa phần.
Liễu Minh thấy vậy, khóe mắt tự nhiên co lại.
Con cự phong tử sắc này xem ra là Ngũ Quang Phong hậu, khí tức kinh khủng quá thể!