Trốn trong Hóa Âm hồ lô
Bị nhiễm âm khí may mà chút thôi
Hướng về Lạc thành đi hoài
Núi cao, sóng cả, sông dài... sá chi
(andreyquoc)
Bay thêm mấy trăm dặm nữa, khi thấy không có truy binh đuổi theo thì bóng người màu bạc mới chậm rãi dừng độn quang lại, lộ ra thân ảnh bên trong, chính là Liễu Minh.
Hắn vung tay lên, Đái Nguyệt Ngọc Chu liền xuất hiện, tiếp tục bay về phía trước.
Lúc này, gương mặt Liễu Minh có chút tái nhợt. Hắn lấy ra một viên đan dược màu xanh lá ăn vào, tiếp đó ngồi xuống thổ nạp, một lát sau sắc mặt hắn mới dễ nhìn hơn một chút. Tiếp đó, hắn vỗ nhẹ vào hồ lô xanh treo bên hông, từ miệng hồ lô liền bay ra một thiếu nữ áo trắng, chính là Càn Như Bình.
"Được rồi, chúng ta đã ra khỏi thế lực của bộ lạc Ngân Hổ, đoạn đường tiếp theo sẽ an toàn hơn." Liễu Minh thở ra một hơi, chậm rãi nói.
Càn Như Bình gật nhẹ đầu, có điều trên mặt nàng vẫn có một chút hắc khí, đồng thời thân hình đang run lên nhè nhẹ. Thấy vậy, Liễu Minh liền đưa tay thả ra một cỗ hắc khí bao phủ toàn bộ thân hình Càn Như Bình. Hắc khí trên mặt Càn Như Bình mau chóng được hắc quang thu đi, một lát sau, sắc mặt nàng cũng khôi phục lại như cũ, thở nhẹ ra một hơi.
"Tuy rằng muội có thể trốn trong hồ lô Hóa Âm này, thế nhưng công pháp của muội lại mâu thuẫn với Âm khí trong này nên không thể ở trong đó quá lâu được." Liễu Minh thu lại hắc quang trong tay, có chút tiếc nuối nói.
"Muội xin lỗi, Minh đại ca, nếu như chỉ có một mình huynh thì đã sớm thoát khỏi mấy tên Yêu tộc kia rồi." Càn Như Bình gục đầu, áy náy nói.
"Muội nói gì vậy. Ta chỉ là không nghĩ tới, một mạch khoáng bình thường mà Ngân Hổ tộc lại phái ra một tên cường giả cấp Thiên Tượng trông coi. Nếu biết bọn chúng vô lý ngạo mạn như vậy thì ta đi vòng một chút cho xong." Liễu Minh lắc đầu cười, rồi phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Đái Nguyệt Ngọc Chu lập tức tăng tốc, hóa thành một bóng mờ, lao vút về phía trước.
...
Một năm sau.
Tại một tòa thành nhỏ miền trung bộ đại lục Man Hoang, lúc này đang có vô số tu sĩ nam bắc qua lại.
Tại vị trí trung tâm thành, trên một tửu lâu xa hoa đề ba chữ to Vọng Giang Lâu, lúc này đang ngồi chặt kín những người phục sức khác nhau. Đa số người tới đây đều là các tu sĩ Yêu tộc, từ Ngưng Dịch kỳ tới Chân Đan cảnh đều có. Mà khi mọi người đang uống trà thì thỉnh thoảng đều đưa mắt ra hướng ngoài thành.
Đứng ở lầu ba tửu lâu có thể thấy bên ngoài tòa thành chừng trăm dặm là một con sông cực lớn.
Có điều không hiểu tại sao lúc này, trên con sông đang không ngừng dâng lên từng đợt sóng lớn cao hơn trăm trượng, chúng xoáy mạnh lên không trung, thỉnh thoảng lại có một vòi rồng màu xanh cực lớn hiện ra, khung cảnh giống như sắp tận thế.
Giữa làn sóng lớn, âm thanh vòi rồng như những đạo thiên lôi nổ rung trời chuyển đất, cách trăm dặm cũng nghe thấy âm thanh ù ù, đồng thời những cỗ khí tức cường đại dồn dập ập tới. Cũng may mà những con sóng dữ đó hay cả vòi rồng cũng chỉ ở lại thủy vực mà thôi, vậy nên tiểu thành này cũng coi như an toàn.
"Thân huynh, nghe nói Nộ Gian Triều Dũng này chính là một trong những cảnh lạ nơi đây, bây giờ thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền! Quả là kỳ quan của trời đất!" Trong một góc nhỏ, ba người đang ngồi với nhau. Người vừa nói chính là một nam tử áo xanh, gương mặt bình thường hiện ra một tầng tử khí nhàn nhạt.
Hai người còn lại là một thiếu nữ áo trắng và một nam tử Yêu tộc tóc quăn, hai tai dài nhọn, y có một thanh lang nha bổng dài hơn một trượng đặt trước người, bên trên còn khắc một đồ án hỏa sư sống động, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Thiếu nữ áo trắng chỉ ngồi uống trà, còn nam tử áo xanh và tráng hán tóc đỏ nói chuyện hết sức vui vẻ.
"Hặc hặc, Liễu huynh tới từ phía Tây, chưa nhìn thấy Nộ Giang này nên mới lấy làm lạ đấy thôi. Kỳ thực cũng chẳng có gì cả, nghe đồn sở dĩ mặt nước hung bạo lên như vậy là do linh mạch phía dưới Nộ Giang bị mất cân bằng tạo nên." Tráng hán tóc đỏ bưng lên một bát rượu, uống một hơi cạn sạch rồi nói.
"Thì ra là vậy, tại hạ quả thực là chưa từng thấy cảnh này." Nam tử áo xanh mỉm cười nói.
Nam tử áo xanh này chính là Liễu Minh.
Trải qua một năm bôn ba, trải qua bao nguy hiểm, đi qua không ít bộ lạc, hắn và Càn Như Bình mới khó khăn lắm tới được đây, thế mà lại bị con sông này ngăn lại giữa đường.
"Nộ Giang rộng chừng hơn vạn dặm. Bây giờ chính là thời điểm khí lưu trong thủy vực đang cuồng bạo, lúc này dù có là Đại Yêu cấp Thiên Tượng vượt qua cũng có khả năng vẫn lạc. Ngoài ra, Nộ Giang này cũng không chỉ có nguy hiểm như vậy thôi đâu." Đại hán tóc đỏ dường như nhớ tới điều gì, trong giọng nói mang theo chút sợ hãi.
Liễu Minh nghe vậy thì nhướng nhướng mày, Càn Như Bình bên cạnh cũng giật mình nhìn qua.
"Không biết 'nguy hiểm' trong lời của Thân huynh là gì?" Liễu Minh có chút ngưng trọng hỏi.
Hắn và Càn Như Bình mới tới nơi này, còn chưa tìm hiểu được nhiều tin tức về Nộ Giang này.
"Hắc hắc, việc này xem ra các hạ đã hỏi đúng người. Kỳ thực trong Nộ Giang có một loại Yêu thú gọi là Hung Toa, chỉ lớn bằng ngón cái, thực lực cũng không mạnh, thế nhưng lại có một hàm răng sắc bén, thiên tính lại khát máu vô cùng, mỗi lần đi đều có cả đàn ngàn vạn con. Những nơi nó đi qua hài cốt không còn, làm người ta nghe cũng phải biến sắc." Đại hán tóc đỏ thần bí nói.
Càn Như Bình nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lông mày Liễu Minh cũng cau lại, cuồng phong sóng lớn kia đã làm người ta khó đối phó rồi, vậy mà còn loại cá này nữa, như vậy xem ra chuyện vượt sông là cực kỳ khó khăn.
"Có điều Liễu huynh cũng không cần phải lo lắng, sóng lớn cuồng bạo ở Nộ Giang này cũng có quy luật của nó, chừng hơn tháng nữa khí lưu trên sông sẽ yếu đi. Tới lúc đó, các tu sĩ trong thành sẽ tập hợp lại để cùng qua sông với nhau, nhiều người cùng một chỗ thì cũng chẳng có nguy hiểm gì cả." Đại hán tóc đỏ cười hặc hặc nói.
"Đa tạ Thân huynh chỉ giáo." Liễu Minh thở nhẹ một hơi, gương mặt cũng thả lỏng xuống. Nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán lát nữa sẽ đi hỏi thăm luôn những hiểm địa trên đoạn đường còn lại.
...
Một ngày của ba năm sau.
Trên một khu rừng rậm u ám, Liễu Minh đang khoác một tấm da thú đen sì khá lớn, lao nhanh qua từng cây cổ thụ.
Trong rừng rậm có một tầng mây đen dày đặc, thỉnh thoảng lại cuộn lên một chút. Lúc này, nếu ai quan sát kỹ sẽ thấy những đám mây này là vô cùng vô tận giống như được tạo ra từ vô số con trùng lại.
Liễu Minh vừa bay đi vừa đưa mắt liếc về phía bầu trời, trong mắt lộ ra một nét ngưng trọng.
Lúc này, hắn đều phải dựa vào lực lượng cơ thể của mình để tiến lên, không dám vận dụng pháp lực một chút nào.
"Rống!"
Ngay khi Liễu Minh định leo lên phía trước thì đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, đồng thời một bóng đen từ trong rừng rậm bắn ra. Đó là một con cự mãng dài chừng mười trượng, bên ngoài phủ một lớp lân phiến màu xanh đen, đôi mắt hẹp dài của nó lộ ra hung quang, há miệng táp mạnh về phía Liễu Minh.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, vung tay lấy ra một thanh đoản kiếm màu tím nhạt.
Hai thân ảnh mau chóng quấn lấy nhau, kiếm ảnh bắn ra, trong phút chốc đã cắt thân Cự Xà ra làm mấy mảnh, vô số máu rắn bắn ra xung quanh, tản ra một mùi máu tươi làm người ta thấy buồn nôn.
Thân thể Liễu Minh đột ngột chuyển hướng, tránh cho máu kia bắn vào người rồi lắc mình, chạy thật nhanh về phía xa.
Đúng lúc này, tầng mây đen trên không bỗng lắc lư, sau đó sụt xuống một góc, vô số con trùng nhỏ bay xuống, bò đầy thi thể mãng xà. Chỉ sau chốc lát, đám trùng kia lại bay lên không, nhập vào tầng mây đen kia. Còn thân thể Cự Xà bên dưới chỉ còn lại một ít hài cốt mà thôi, tất cả chỗ thịt đã bị đám trùng kia cắn nuốt toàn bộ.
...
Năm năm sau.
Trên một con đường núi gập ghềnh, một đoàn xe vài trăm người đang chậm rãi đi về phía trước.
Kéo xe là một loại Yêu thú lạc đà, hình thể vô cùng to lớn, dài chừng bảy tám trượng, trên người mọc đầy lông tơ màu vàng nhạt, bốn cái chân thô to kia bước như bay trên sơn đạo.
Loại Yêu thú này gọi là Đà Thú, khi thành niên cũng chỉ có tu vi Ngưng Dịch Kỳ, thế nhưng chúng thiên tính ôn hòa, có thể thích nghi với các hoàn cảnh khốc liệt khác nhau, cực kỳ thích hợp để kéo xe vận chuyển hàng hóa.
Xe do Đà Thú kéo cũng không có bánh. Bên dưới chiếc xe được khắc một số phù văn huyền ảo, ngưng tụ ra một đám sương mù dày đặc bên dưới, nâng xe lên cao mấy thước, trượt về phía trước. Như vậy xe này dùng để vận chuyển hàng hóa sẽ vô cùng thuận tiện, không bị hạn chế bởi địa hình, đồng thời đi trên quan đạo cũng như trên đất bằng.
Xung quanh đoàn xe là một đoàn hộ vệ trên lưng có đôi cánh mỏng màu xanh nhạt, ánh mắt cảnh giác quét khắp nơi.
Đúng lúc này, một lão giả áo xám từ trong một chiếc xe phi ra, chớp động mấy cái đã bay tới một chiếc xe màu lam khác, nhẹ nhàng gõ cửa.
Chỉ nghe xe vận tải đánh "Két" một tiếng đã thấy Liễu Minh khoác áo bào xanh đi ra.
"Liễu đạo hữu, đây chính là Kim Châm Thảo mà người cần tìm, thỉnh xem qua." Lão giả áo xám lấy ra một cái hộp gỗ đưa cho Liễu Minh.
Liễu Minh thò tay ra nhận thì thấy bên trong là một Linh thảo màu vàng dài tầm bảy tám tấc, lá cây này hình kim châm, tản mát ra một mùi hương cổ quái.
"Đúng vậy, Kim Châm Thảo này chừng bốn trăm năm, vậy là đủ rồi." Liễu Minh vui vẻ gật đầu nói.
"Dùng được là tốt rồi." Lão giả áo xám nghe vậy cũng cười nói.
"Đây là một viên nội đan Địa Giao Thú cấp Chân Đan, để đổi cây Kim Châm Thảo này xem ra cũng đủ, xin Lam trưởng lão nhận lấy." Liễu Minh lật tay lấy ra một hộp ngọc màu trắng đưa cho lão giả.
Lão giả áo xám vừa nghe ba chữ Địa Giao Thú thì không khách khí mà mở hộp ngọc, nhìn vào trong thì thấy quả thực có một viên nội đan lớn chừng nắm đấm, tản mát ra khí tức thuộc tính Thổ mạnh mẽ. Thấy vậy, lão giả mới gật gật đầu, thu lại hộp ngọc rồi lập tức rời đi.