Âu Dương Minh và Triệu Thiên Dĩnh ở một bên nghe lời này của Ma Thiên thì người trước trầm mặt xuống, người sau cũng nhăn mi lại.
"Thông đạo truyền tống khác ở đâu?" Liễu Minh không chú ý tới sắc mặt của hai người kia, vẫn tiếp tục hỏi Ma Thiên.
Đã có thông đạo truyền tống tới tầng thứ chín, đương nhiên hắn sẽ không leo từng tầng tháp làm gì cả, dù sao thì không những tốn thời gian, hơn nữa còn chậm hơn so với tiến độ của Liễu gia nhiều.
"Đi theo ta." Ma Thiên nói rồi bay về phía xa.
Liễu Minh cất bước đi theo, nhưng ánh mắt vừa nhìn thoáng qua thì thân hình chợt ngừng lại. Bởi hai người Âu Dương Minh và Triệu Thiên Dĩnh sau lưng hắn vẫn đứng tại chỗ, không có ý đi tiếp chút nào.
"Thật có lỗi, Liễu huynh, nếu hai người định đi thẳng tới tầng chín thì tiểu nữ tử không thể đi cùng được nữa." Triệu Thiên Dĩnh nhìn Liễu Minh, ôm quyền nói.
Liễu Minh nhướng mày, lập tức nhớ ra cái gì đó.
"Tiểu nữ tử đã từng nói rồi, ta vào tháp Ma Uyên này không phải vì bảo vật trong tháp mà có nguyên nhân khác, thế nên chín tầng tháp Ma Uyên ta đều phải đích thân tới tìm kiếm, để tránh bỏ qua tin tức trọng yếu." Triệu Thiên Dĩnh tiếp tục nói.
"Tại hạ cũng giống như vậy, ta tới đây để tìm kiếm Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn. Hiện bảo vật này ở tầng nào ta cũng không biết, vậy nên đành mạo hiểm thám thính từng tầng vậy." Âu Dương Minh cũng nói.
Liễu Minh nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm.
Nếu không có hai người Triệu, Âu Dương đi cùng, chỉ có hắn và Ma Thiên, thế lực đơn bạc, lại thêm hắn không có chìa khóa Ma Uyên, chỉ sợ không mở được thông đạo truyền tống. Còn nếu ép bọn họ đi cùng với mình, vậy càng không được.
"Ma Thiên tiền bối, hay là chúng ta cứ đi con đường bình thường đi." Suy nghĩ một lát, hắn vẫn nói với Ma Thiên.
"Tiểu cô nương nhà Hoàng Phủ, mẹ của ngươi có phải là người của gia tộc Triệu thị ở Vọng Châu không?" Ma Thiên không trả lời Liễu Minh mà nhìn về phía Triệu Thiên Dĩnh, mở miệng nói.
Trước kia Triệu Thiên Dĩnh đã từng nói với hai người Liễu Minh mình theo họ mẹ. Họ Triệu ở đại lục Vạn Ma này tuy nhiều, thế nhưng nếu nói tới gia tộc họ Triệu hiển hách lừng lẫy thì chỉ có Triệu gia ở Vọng Châu mà thôi, vậy nên nàng cũng không ngạc nhiên nhiều khi Ma Thiên hỏi vậy.
"Tên của mẹ ngươi có phải chỉ có một chữ 'Hủy'" Ma Thiên tiếp tục hỏi.
Nghe vậy, thân thể mềm mại của Triệu Thiên Dĩnh chợt chấn động, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, mãi lâu sau mới hồi phục bình thường, có điều vẻ ngạc nhiên vẫn không giảm chút nào, vội vàng hỏi lại:
"Sao tiền bối lại biết tục danh của gia mẫu?"
"Điều này ngươi không cần hỏi nhiều, ngươi tới tháp Ma Uyên này có phải vì tìm kiếm mẹ của ngươi hay không?" Ma Thiên khoát tay nói tiếp.
Sắc mặt của Triệu Thiên Dĩnh lại biến đổi một lần nữa, dùng ánh mắt khó tin nhìn Ma Thiên, mau chóng hỏi lại:
"Các hạ rốt cuộc là ai? Không lẽ ngươi biết nguyên nhân gia mẫu mất tích mấy trăm năm trước sao?"
"Ta là ai không quan trọng. Về chuyện của mẫu thân ngươi, quả thực ta có biết một chút. Chắc ngươi đã dựa vào một ít tin tức còn sót lại của mẹ ngươi để tìm tới đây. Có điều ngươi cũng không cần tốn công tìm từng tầng đâu. Mẹ ngươi không ở đây. Nếu ngươi muốn biết chuyện liên quan tới nàng thì chỉ cần theo ta tới tầng chín là được." Ma Thiên lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, Triệu Thiên Dĩnh dần bình tĩnh trở lại, thần sắc có chút ngưng trọng, dường như đang suy nghĩ về độ tin cậy trong lời của Ma Thiên.
Liễu Minh đứng một bên không nói gì, nhưng trong lòng cũng rùng mình. Vốn dĩ hắn vẫn có chút nghi kỵ với thân phận Ma Thiên, nhưng hôm nay khi nghe hai người nói chuyện với nhau, hắn liền phát hiện ra chút bất thường, nhưng trong thời gian ngắn vẫn không rõ được.
Đúng lúc này, chợt Triệu Thiên Dĩnh khẽ thở dài, nhìn Ma Thiên rồi nói:
"Nếu vậy ta sẽ tin ngươi một lần, hy vọng các hạ đừng gạt ta."
Ma Thiên cười lạnh một tiếng, lại đảo mắt nhìn sang Âu Dương Minh đứng gần đó, tiếp tục hờ hững nói:
"Tiểu tử ngươi cũng không cần tốn công đi từng tầng tìm Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn nữa. Hiện giờ ta có thể nói cho ngươi biết, Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn đang ở tầng chín, có điều nếu muốn lấy lại không dễ."
"Tiền bối nói thật ư?" Trên gương mặt của Âu Dương Minh liền hiện nét sợ hãi xen lẫn vui mừng, nhưng trong lòng thì thầm rùng mình, càng đề phòng thân phận của Ma Thiên hơn.
"Hừ, sao ta lại đi lừa mấy tiểu tử các ngươi chứ? Chờ tới tầng chín rồi, các ngươi sẽ biết lời của ta có thật hay không." Ma Thiên hừ lạnh một tiếng nói.
"Đa tạ tiền bối chỉ dẫn. Còn về chuyện bảo vật tại hạ không để ý chút nào. Nếu không phải có Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn thì sớm muộn gì tại hạ cũng đánh mất thần trí, biến thành ma vật. Để thoát khỏi ma hồn trong cơ thể, tại hạ có chết cũng cam tâm." Âu Dương Minh ôm quyền, kiên định nói.
Ma Thiên liếc nhìn Âu Dương Minh, trong đôi mắt lạnh nhạt dường như hiện lên một chút thương cảm, nhưng cũng không nói gì nữa.
Liễu Minh đứng bên kia, vẫn luôn chú ý tới sắc mặt Ma Thiên, vậy nên chút thay đổi của Ma Thiên tuy rằng ít ỏi nhưng cũng đủ để hắn thấy. Hắn nhìn thoáng qua Âu Dương Minh, lại nhìn Ma Thiên, các ý niệm trong đầu mau chóng chuyển động.
"Đi thôi." Ma Thiên nói xong cũng không để ý tới ba người nữa mà hóa thành một bóng đen, bay vút về phía trước.
Ba người Liễu Minh thấy vậy cũng vội vàng bay theo.
Sau khi ra khỏi quảng trường, Ma Thiên lại rẽ sang một hướng khác, mau chóng bay tới một hoang mạc.
Liễu Minh nhìn thoáng qua thì thấy diện tích tầng thứ năm tháp Ma Uyên này rất lớn, trông không thấy giới hạn, chỉ thấy là còn hơn tầng ba và bốn nữa, có điều không biết khi xưa tầng này để làm gì. Bốn người mau chóng bay vào trong sa mạc. Trong nháy mắt, quảng trường phía sau đã khuất ở sau lưng, không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Ma Thiên tiền bối, thông đạo mà người nói không lẽ ở sâu trong hoang mạc này?" Phi hành chừng một khắc sau, thấy hoàn cảnh xung quanh chẳng thay đổi chút nào, Âu Dương Minh dường như có chút lo lắng, mở miệng hỏi.
"Nếu gần với quảng trường kia quá thì cửa vào đã sớm bị người của thế lực khác phát hiện ra rồi. Không cần nhiều lời nữa, khi nào tới các ngươi sẽ biết." Ma Thiên không khách khí trả lời.
Âu Dương Minh ngượng ngùng cười, cũng không nói gì nữa.
Một đoàn người cứ phi hành như vậy thêm chừng một canh giờ nữa thì cảnh sắc xung quanh cuối cùng cũng có chút thay đổi, không còn là hoang mạc mênh mông nữa, mà đã xuất hiện mấy ngọn núi cao vút. Bên trên xuất hiện một số cây cỏ màu xanh lá, làm cho khung cảnh có phần sức sống hơn.
"Không ngờ tầng thứ năm này lại rộng tới vậy." Triệu Thiên Dĩnh chớp mắt mấy cái, thì thào tự nói.
Bọn hắn bay tới giờ đã được chừng ba vạn dặm rồi, vậy mà vẫn chưa thấy gì tỏ vẻ đã tới điểm cuối không gian cả.
"Tới rồi, thông đạo truyền tống ở bên dưới." Đúng lúc này, Ma Thiên chợt mở miệng, thân hình bỗng trầm xuống rồi bay xuống dưới.
Đám người Liễu Minh nghe vậy thì giật mình, cũng vội vàng bay theo.
Một lát sau, đoàn người đã xuất hiện ở dưới những ngọn núi, nơi đó có một hồ nước màu đen rộng hơn mười dặm. Hồ nước này, bọn họ cũng chẳng lạ lẫm gì, bởi trong rừng rậm tầng thứ tư bọn họ đã gặp một hồ nước y như vậy, nước trong hồ có chút đen, thỉnh thoảng có mấy con cá nhỏ bơi ra.
"Ma Thiên tiền bối, không lẽ thông đạo mà người nói nằm ở đáy hồ sao?" Liễu Minh nhìn ra xung quanh mấy lần, khi thấy không có vật gì thì sắc mặt có chút khó coi nói.
"Đúng vậy. Hơn nữa ở đáy hồ này còn có một cây linh thụ Tuyệt phẩm, bên trên sinh trưởng một loại quả Thăng Tiên, có ích lợi rất lớn trong việc thăng tiến tu vi. Quả này vài vạn năm mới chín, lần trước ta đã tới đây hái mấy quả chín rồi. Giờ này có lẽ lại có mấy quả nữa, chúng ta cứ qua xem thử đi." Ma Thiên lạnh nhạt nói.
"Quả Thăng Tiên..." Liễu Minh khẽ giật mình, hắn chưa từng nghe qua loại quả này bao giờ, trên mặt Âu Dương Minh và Triệu Thiên Dĩnh cũng đầy vẻ ngạc nhiên, đương nhiên cũng không biết.
"Quả Thăng Tiên là một trong số linh vật đã bị diệt gần hết, đám tiểu bối các ngươi đương nhiên không biết, chờ sau này ngươi sẽ thấy." Ma Thiên lạnh nhạt nói, tiếp đó thân hình y khẽ động, bay vào trong hồ nước.
Đám người Liễu Minh thấy vậy liền vội vàng bay theo.
Ba người vừa bay xuống thì những con cá bạc nhỏ xung quanh lập tức đổi hướng, dồn dập tấn công tới, hóa thành vô số đạo ngân quang, như mưa đổ xuống đám người Liễu Minh, số lượng vô kể, khung cảnh cực kỳ hoành tráng.
Mấy người Liễu Minh đã sớm được Ma Thiên nói về loại cá Văn Châm này, biết rằng chúng không tầm thường, lực công kích dưới nước lại càng kinh người, vậy nên đều thi triển phòng ngự.
Âu Dương Minh lẩm bẩm mấy tiếng, lập tức tế ra một tấm chắn lơ lửng nơi đỉnh đầu, bên trên hiện ra một tầng tinh quang màu đen, bao phủ chặt chẽ thân hình y. Những con cá xung quanh vừa đâm vào hào quang màu đen lập tức bắn ra. Đám cá Văn Châm tuy rằng am hiểu việc phá vỡ vòng bảo hộ, nhưng lại không thể làm gì được màn sáng bảo vệ Âu Dương Minh kia.
Bên kia, Triệu Thiên Dĩnh lại mặc một chiến giáp đỏ vào, một màn hào quang đỏ rực liền bao phủ toàn thân hình nàng. Mấy đầu cá Văn Châm kia vừa chạm vào lớp hào quang đỏ đã hóa thành một làn khói đen, biến mất không thấy bóng dáng.
Liễu Minh thì tế ra một viên Sơn Hà Châu bảo vệ toàn thân, đám cá Văn Châm kia đương nhiên cũng không thể làm gì hắn được.
Còn Ma Thiên thì cổ quái nhất, lúc này trên người y đã được phủ kín một màn khói đen, đám cá Văn Châm vừa biến thành ngân quang, bay vào khói đen đã biến mất, làm cho Âu Dương Minh và Triệu Thiên Dĩnh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Mấy tia sáng tím trong mắt Liễu Minh chớp động liên tục. Hắn thấy rõ ràng sau khi đám cá Văn Châm kia chạm vào hắc khí thì lập tức biến thành một luồng sinh khí, làm cho hắc khí còn đậm hơn trước.
Tuy rằng mỗi đầu cá Văn Châm không thay đổi được bao nhiêu, nhưng ngàn vạn đầu thì quả là một thay đổi đáng kể.
Sắc mặt Liễu Minh biến đổi, trước kia ở tầng tư hắn đã thấy chuyện như vậy xảy ra nên càng cảm thấy kiêng kị Ma Thiên kia.
Đám cá Văn Châm tuy nhiều, nhưng dưới sự hợp sức của mọi người thì mau chóng bị đánh chết, không còn một mống.