Liễu Minh còn chưa kịp đứng vững thân hình thì trong tai đã vang lên một âm thanh trầm thấp lạnh lùng:
“Ma hóa.”
Ngay lập tức, Liễu Minh cảm thấy bên tai “Ô.... ô.... n.... g” một tiếng rồi mất đi khống chế với cơ thể. Một khắc sau, toàn thân hắn đã tỏa ra một lớp hắc diễm cuồn cuộn, ngọn lửa bốc lên mãnh liệt, đồng thời thân hình của hắn sau một hồi răng rắc kêu cũng tăng vọt lên, trên da thịt hiện ra từng đám linh văn nhàn nhạt. Một cỗ khí tức cực kỳ thô bạo liên tục đánh thẳng vào trong đầu Liễu Minh, hắn kêu to một tiếng, thân hình hóa thành một cỗ ác phong giống như thiểm điện bắn về một tòa sơn phong cao vài chục trượng gần đó. Khi còn trên không trung, hắn đã tung ra một quyền mang theo quyền ảnh tràn ngập các hoa văn tím sậm, sau khi được hắc diễm bao phủ tạo thành một bóng quyền màu đen cực lớn đánh ra. Ngọn núi bị quyền ảnh đánh vào, ngay lập tức rung chuyển mạnh mẽ. Chỉ sau một cái hô hấp, cả ngọn núi dưới tác dụng của quyền ảnh đã vang lên một tiếng trầm đục rồi vỡ tan, tạo thành một đống đá vụn. Rõ ràng là sau khi Liễu Minh tiến cấp Chân Đan, thực lực khi Ma Hóa đã mạnh hơn lúc trước mười mấy lần. “Ma hóa Liễu Minh” từ trong đá vụn bay lên, lại lao về một ngọn núi khác.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Ngươi hãy thử tụ tập Tinh Thần lực vào một chỗ, tìm lại xúc giác trước đã.” Ngay khi Liễu Minh đang sợ hãi xen lẫn thán phục lực lượng cường hãn sau khi Ma Hóa của bản thân thì bên tai lại truyền đến thanh âm của La Hầu.
Nghe vậy, tinh thần Liễu Minh chấn động, hắn vội vàng bắt mình bình tĩnh lại, rồi cố gắng tập trung toàn bộ Tinh Thần Lực vào trong kinh mạch của cánh tay phải. Đúng lúc này, “Ma hóa Liễu Minh” đã bay tới trước một ngọn núi, cánh tay phải khẽ động, tung quyền đánh thẳng vào sườn núi. Trong nội tâm Liễu Minh khẽ động rồi cực kỳ vui mừng. Bởi vì ngay khi nắm đấm của hắn đánh vào vách núi đá thì hắn cũng cảm giác được tay của mình đang đụng vào vật cứng. Cảm giác này tuy rằng chỉ lóe lên một chút, thế nhưng cũng làm cho Liễu Minh cảm thấy “bàn tay phải đã trở về với mình”.
Một tiếng nổ mạnh rung trời chuyển đất truyền đến!
Trên vách núi lập tức xuất hiện một cái hố cực lớn, xung quanh cũng nhanh chóng hiện vô số rãnh nứt chạy ngang dọc đang không ngừng kéo dài thêm. Ngay trước khi ngọn núi này vỡ nát một khắc, Liễu Minh lại cảm thấy trước mắt đen kịt rồi nhanh chóng trở về không gian mờ mịt kia. Lúc này, La Hầu đang chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Hồn Thiên Bia, có điều sắc mặt y đã có chút tái đi, nhìn Liễu Minh một cái rồi nhẹ nhàng nói:
“Xem ra tiểu tử ngươi ngộ tính cũng không kém lắm, chỉ cần thử một lần đã có thể tìm lại được một chút xúc giác rồi. Đã vậy, dịp này liền làm đến cùng mới thôi, ngươi hãy mô phỏng Ma Hóa ngay trong ảo cảnh đi, thế nhưng lượng Tinh Thần Lực bỏ ra cũng không chỉ giống như ảo cảnh bình thường thôi đâu.”
Đúng lúc Liễu Minh đang chuẩn bị hỏi gì đó thì thân hình La Hầu lại mờ đi rồi biến mất. Trong nội tâm Liễu Minh cười khổ vài tiếng rồi tìm một bãi đất trống, khoanh chân ngồi xuống rồi tiếp tục điều tức.
...
Một ngày của mười năm sau, Liễu Minh còn đang ngồi trong lồng giam thì xung quanh chợt chấn động nhẹ nhàng. Hắn mở mắt, cảnh sắc trước mắt liền biến đổi, lúc này thân thể hắn chợt nhẹ đi rồi rời khỏi không gian mờ mịt trong lồng giam, trở về nơi đáy Minh Hà. Hạt Nhi đương nhiên cũng xuất hiện bên cạnh hắn, thế nhưng lúc này toàn thân lại bị hắc khí bao phủ. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên một cái, một lát sau, hắn lại trầm ngâm thở dài. Ngay lúc này, bên trong Linh hải của hắn bỗng nhiên chấn động, bong bóng khí thần bí lại hiện ra, đồng thời một cỗ Pháp lực cực kỳ tinh thuần tuôn ra, rót vào Chân Đan bên trong Linh Hải của hắn. Liễu Minh vội vàng thu lại tinh thần, hắn nhanh chóng vận chuyển Minh Cốt Quyết, đưa Pháp lực mà bong bóng khí đem đến khuếch tán đi khắp nơi, ngay lập tức, một cỗ hắc khí vô cùng nồng đậm hiện ra, bao phủ toàn thân hắn. Một canh giờ sau, hắc khí dần dần tản đi, một bóng người chạy như bay ra, lóe lên một cái liền xuất hiện trên không trung. Bóng người dần ngưng thực, lộ ra thân ảnh của Liễu Minh. Hắn nắm chặt hai tay, cảm nhận Pháp lực giống như thủy ngân chảy trong kinh mạch và Linh hải của bản thân, không nhịn được liền ngửa cổ lên trời hét lên một tiếng thật dài. Pháp lực trong cơ thể hắn đã được bong bóng khí tinh lọc nhiều lần, đến nay đã đạt đến một tình trạng cực kỳ khủng bố, tuy rằng tu vi của hắn đã từ Chân Đan trung kỳ rớt xuống Chân Đan sơ kỳ, thế nhưng điều này cũng không sao, chỉ cần tốn chút thời gian sẽ nhanh chóng luyện lại được.
“Ồ, đây là...”
Liễu Minh dùng thần thức kiểm tra thân thể liền phát hiện bên trong dịch Pháp lực trong Linh Hải có vô số sợi tơ cực mỏng. Những sợi tơ này vô cùng nhỏ, nếu không phải thần thức của hắn cường đại thì không thể nào phát hiện được.
“Đây là Pháp lực kết tinh...” Hắn đã vô cùng quen thuộc với sợi tơ này, cái này cũng giống như Pháp lực kết tinh khi ở Hóa Tinh kỳ vậy
Nói cách khác, lúc này Pháp lực của hắn đã tinh thuần đến mức gần như kết tinh rồi. Liễu Minh hít một hơi dài, kiềm chế hưng phấn trong lòng rồi quay sang nhìn vào Hạt Nhi bên cạnh. Lúc này, Hạt Nhi vẫn đang bị bao phủ bởi một màn sương đen như mực. Liễu Minh dùng thần thức quét qua, thấy Hạt Nhi không sao thì cũng khoanh chân ngồi xuống, vừa nhắm mắt điều tức, vừa lẳng lặng chờ đợi. Một canh giờ sau, một tiếng thở dốc thanh thúy truyền ra, hắc khí bao phủ Hạt Nhi nhanh chóng tản đi. Lúc này, Hạt Nhi đã khôi phục lại hình dạng thiếu nữ lụa đen, hai tay nàng đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, thân hình run lên nhè nhẹ.
“Hạt Nhi, ngươi thế nào rồi?” Liễu Minh nghe được động tĩnh, hai mắt mở ra, thần thức quét qua rồi hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Hạt Nhi đã tái nhợt, một thân tu vi đã rớt xuống Hóa Tinh hậu kỳ, thế nhưng pháp lực trong cơ thể đã tinh thuần hơn rất nhiều.
“Chủ nhân, ta cảm thấy tu vi dường như đã có chút buông lỏng, có lẽ cơ hội Kết Đan đã tới rồi.” Hạt nhi ngẩng đầu, chớp mắt nói với Liễu Minh.
Liễu Minh nghe vậy, nội tâm khẽ động, đảo tay một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một viên tinh thể màu nâu hình bầu dục.
“Hạt nhi, đây là nội đan của Yêu thú Bạch Trạch Hạt Vương cấp Thiên Tượng, chờ khi Pháp lực của ngươi hồi phục thì ăn viên đan này vào, bằng vào độ tinh thuần Pháp lực của ngươi thì Kết Đan có lẽ không có vấn đề gì cả.”
“Đa tạ chủ nhân!”
Hạt Nhi vui vẻ nhận viên tinh thể rồi thi lễ với Liễu Minh, thân hình nhoáng lên liền xuất hiện ở một bãi đất trống không xa, tiếp đó liền khoanh chân ngồi xuống. Liễu Minh thấy vậy, tay áo run lên một cái, từ đó liền bay ra mười mấy cây trận kỳ tỏa ra quang mang, rồi nhanh chóng chỉ vào chúng. Những cây trận kỳ này liền hóa thành mười mấy bóng vàng ròi lóe lên, chui vào mặt đất quanh Hạt Nhi, không thấy bóng dáng đâu nữa. Ngay sau đó, một màn sáng vàng nhạt liền hiện ra bao phủ Hạt Nhi, mặt ngoài còn có các phù văn liên tục chớp động. Liễu Minh gật nhẹ đầu với Hạt nhi, ý bảo nàng an tâm tu luyện rồi hắn cũng vừa khôi phục pháp lực, vừa tiếp tục tu luyện Minh Hà Trọng Thủy. Trải qua lần chiết xuất Pháp lực này, tốc độ cô đọng trọng thủy của hắn lại nhanh hơn không ít.
Một ngày ba năm sau!
Liễu Minh đang khoanh chân ngồi, khi đang dùng Thiên Ngưng Hóa Thủy Quyết cô đọng Trọng Thủy thì bên cạnh chợt truyền đến một tiếng vang nhỏ. Hắn nhíu mày lại rồi nhìn sang. Chỉ thấy nơi lúc trước Hạt Nhi im lặng tu luyện trong màn sáng thì giờ phút này lại đang bị vô số Minh Khí xung quanh kéo tới hóa thành từng đạo sương mù chui vào trong cơ thể, khi Liễu Minh đang tỏ ra ngạc nhiên thì Minh Hà xung quanh chợt kịch liệt chấn động Cấm chế dưới đáy Minh Hà dường như cũng chịu tác động không nhỏ, đang rung lắc liên hồi. Bên trên cấm chế đang hình thành vô số vòng xoáy lớn nhỏ khác nhau, trong phạm vi vài dặm xung quanh, các Âm Thú của Minh Hà đều lộ ra khỏi mặt nước, nhìn vào dòng nước đang cuồn cuộn sôi trào, có chút không biết phải làm thế nào. Nội tâm Liễu Minh có chút vui vẻ, đương nhiên hắn biết đây là thời khắc mấu chốt trong việc tiến giai Chân Đan của Hạt nhi. Hắn bắt pháp quyết, thu hồi toàn bộ cấm chế quanh thân, trốn đến một cái vị trí an toàn, yên tĩnh quan sát.
Đúng lúc này, mây đen trên trời chợt điên cuồng kéo tới, vô số âm thanh sấm sét liên tiếp truyền đến. Sau khoảng một chén trà nhỏ, từng phiến lôi điện trên không trung chợt giao thoa lại rồi hóa thành từng đạo quang liệm thô to, thỉnh thoảng lại đánh xuống Minh Hà, bắn ra vô số bọt nước. Hạt nhi dường như cảm nhận được gì đó, toàn thân chợt phát ra một tầng khí diễm màu vàng đất rồi hóa thành một đạo độn quang, phóng nhanh lên trên. Liễu Minh thấy vậy, thân hình khẽ động, cũng đồng thời hóa thành một đạo hắc quang bay theo. Bên dưới nơi bị lôi vân bao phủ, Minh Hà cuồn cuộn sôi sục, từ đó bắn lên một màn hào quang màu đất bao phủ thân hình một thiếu nữ áo đen. Ngay sau đó, bọt nước lại nổi lên, một bóng người bao phủ bởi hắc khí cũng bay ra, chớp động một cái liền xuất hiện cách đó hơn trăm trượng. Bóng người này chính là Liễu Minh. Lúc này, hắn đang chăm chú nhìn Hạt nhi, đồng thời cũng thả ra thần thức bao phủ trăm dặm quanh đó, đề phòng mọi bất lợi cho Hạt Nhi.
Đúng lúc này, Hạt nhi chợt mở mắt, buồn bực hừ lên một tiếng, thân hình bỗng nhỏ đi, rồi hóa thành chân thân Cốt Hạt lớn khoảng bàn tay. Ngay lập tức, một đạo sét đánh điếc tai vang lên, trong đám mây đen, một đạo quang điện cực lớn phóng thẳng xuống, giữa không trung liền hóa thành một lưới điện khổng lồ bổ xuống Hạt nhi, thanh thế cực kỳ kinh người. Liễu Minh âm thầm cả kinh, tay nắm chặt hai viên Sơn Hà Châu, định một khi xuất hiện nguy hiểm liền lập tức ra tay. Giây phút này, ấn ký trên trán Hạt nhi chợt tỏa kim quang chói lọi, lôi điện màu bạc vừa chạm tới kim quang liền nhanh chóng biến mất, không thấy bóng dáng.
Thời gian trôi qua, từng đạo quang điện màu bạc phóng xuống không những không giảm đi mà còn càng ngày càng mạnh mẽ. Chẳng qua là những quang điện này cứ chạm vào kim quang liền bị hấp thu, dường như không thể tạo thành bất kỳ tổn thương nào với Hạt Nhi vậy. Mà càng làm Liễu Minh cảm thấy kỳ lạ là cùng với sự hấp thu lôi điện không ngừng thì thân hình Cốt Hạt cũng tăng lên đáng kể. Một canh giờ sau, mãi đến khi Cốt Hạt đã lớn gấp hai ba lần trước kia, lôi điện mới từ từ ngừng lại. Liễu Minh thấy vậy mới khẽ buông lỏng nội tâm. Mây đen trên trời đang không ngừng tản đi, đồng thời Âm khí cũng từ bốn phía không ngừng hội tụ, lấy Hạt Nhi làm trung tâm đã tạo thành một vòng xoáy Âm khí cực lớn. Bên trong vòng xoáy, bảy mươi hai viên châu từ trong cơ thể Hạt nhi hiện ra, rồi liên tục xoay tròn, nhanh chóng hợp lại với nhau hóa thành một viên châu màu tím lớn chừng quả đấm.
“Cửu khiếu thượng phẩm Chân Đan!”
Liễu Minh nhìn qua viên châu màu tím, miệng lẩm lẩm. Viên châu tím lóe lên một cái liền chui vào đầu Hạt nhi, biến mất không thấy gì nữa, ngay sau đó vòng xoáy Âm khí lập tức tản đi, lộ ra thân hình của Hạt nhi. Nàng đã một lần nữa hóa thành hình người.