Lúc này, Liễu Minh khẽ nhíu mắt, xem xét cẩn thận tế đàn trước mặt.
Chỉ thấy tế đàn này được xây bằng vô số tảng đá khổng lồ đen nhánh. Trên mỗi mặt đá lại có thật nhiều linh vân hình rắn được sắp xếp theo một quy luật kỳ lạ nào đó. Hơn nữa, bằng mắt thường có thể nhận ra từng sợi âm khí nồng đậm bốn phương tám hướng xung quanh đang không ngừng chui vào chính giữa linh vân khiến cho cả tế đàn không ngừng ánh lên từng chùm sáng nhạt vô cùng quỷ bí.
Sau khi thu hồi ánh mắt, dường như nghĩ đến gì đó, Liễu Minh liền khẽ vẫy một tay bắt lấy lấy một khối đá nhỏ gần đó. Nào ngờ, núi đá nơi đây dường như khác biệt rất lớn so với những địa phương cùng loại bên trong Ác Quỷ Đạo. Mặt đá vô cùng thô ráp cùng cứng chắc, cầm trên tay lại nặng vô cùng hơn nữa còn tỏa ra từng tia khí cực kỳ âm hàn, quỷ bí.
Chỉ thấy bàn tay họ Liễu khẽ miết nhẹ nhàng, một tiếng “Phốc” liền vang lên khe khẽ, tảng đá cũng theo đó bị chấn nát bấy khiến cho âm khí bên trong lập tức tuôn ra. Nào ngờ, những sợi khí này chỉ khẽ xoay tròn trong không trung, sau đó liền chui vào bên trong hai túi Dưỡng Hồn bên hông của hắn.
Túi Dưỡng Hồn theo đó có chút rung động, ngay sau đó là âm thanh hưng phấn của Hạt Nhi và Phi Nhi truyền ra liên tiếp.
“Thứ này là?” Liễu Minh nhàn nhạt hỏi.
“Chủ nhân, âm khí nơi này không giống nơi khác, không chỉ vô cùng âm hàn mà dường như còn ẩn chứa năng lượng cường đại!” Giọng nói nhỏ nhẹ của Hạt Nhi nhanh chóng vang lên.
“Âm khí nơi đây mặc dù vô cùng tinh thuần nhưng cũng có chút quỷ dị, trước giờ chưa từng thấy qua.” Phi Nhi dường như không mấy thích thú bèn hét toáng lên.
“Các ngươi trước tiên cứ ở yên trong túi, đợi ta xác minh tình huống nơi này rồi mới quyết định có cho hai ngươi ra ngoài hay không.”
Sau khi phân phó một câu, Liễu Minh liền khẽ đảo tay lấy ra một khối trận bàn đưa tin tiếp đó không nhanh không chậm ra đánh ra một đạo pháp quyết. Chỉ mấy mặt ngoài trận bàn chợt lóe linh quang, tiếp đó cả khối cũng nhanh chóng xoay tròn trên không. Nào ngờ chỉ sau một lát, tốc độ xoay tròn của linh khí càng lúc càng ngày càng chậm lại. Chỉ nghe một tiếng “Phốc” vang lên khẽ khàng, hào quang đã hoàn toàn biến mất.
“Lại không có hiệu quả!”
Nguyên nhân phát sinh tình huống trước mắt chỉ có hai loại. Một là nơi đây đã bị cấm chế nào đó ngăn cách. Hai là bản thân hắn bằng cách nào đó đã trôi dạt đến một giới diện hoặc đại lục nào đó không hề liên thông với Ác Quỷ Đạo từ đó khiến cho trận bàn đưa tin mất đi hiệu lực. Từ những dấu hiệu trước mắt, tình huống thứ hai có khả năng xảy ra cao hơn.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền thu lại trận bàn đưa tin tiếp đó lấy ra một tấm phù lục màu xanh nhạt rồi không ngừng khoa chân múa tay. Thế nhưng mặc kệ Liễu Minh cố gắng thế nào, phù lục màu xanh nhạt cũng không hề nhúc nhích mảy may. Hơn nữa mặt ngoài của nó còn chịu ảnh hưởng của âm khí khiến cho hào quang phát ra ngày càng trở nên ảm đạm.
Liễu Minh nhìn qua tấm phù lục định vị trong tay một lúc rồi mới khẽ lắc đầu cất vào trong túi tiếp đó không nói hai lời khẽ vỗ túi Dưỡng Hồn bên hông, triệu tập hai luồng sương mù một đen một lục.
“Các ngươi đã có phản ứng đặc thù với âm khí nơi đây vậy mau nhìn thử xem, địa phương nào có âm khí tương đối mỏng manh rất có thể chính là cửa ra vào của địa phương này” Liễu Minh nhàn nhạt phân phó.
“Bên kia!”
“Hướng kia!”
Vừa dứt lời, Hạt Nhi cùng Phi Nhi liền không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về một hướng.
“Được, vậy chúng ta đi!” Không còn cách nào khác, Liễu Minh liền triệu tập hắc khí vây quanh thân thể cùng hai con linh sủng rồi hóa thành hắc quang băng qua biển sương dày đặc trong sơn cốc.
Trải qua nửa ngày phi hành không chút gián đoạn, họ Liễu rốt cuộc đã đến được biên giới của sương đen. Phóng mắt nhìn về phía xa xa, có thể phát hiện một tòa bình nguyên rộng lớn màu u lam đã thình lình hiện ra.
Liễu Minh thấy vậy liền từ từ rời khỏi hắc vụ. Khi hắn đang muốn dò xét cẩn thận bình nguyên phía trước, không gian xung quanh đột nhiên truyền đến từng đợt rung lắc. Đúng lúc này, một cơn sóng khí âm lãnh đã bất thần ập đến trước mặt.
Rõ ràng là một đạo quang nhận* màu xám dài ba bốn trượng!
*Quang nhận: con dao bằng ánh sáng.
Nào ngờ phản xạ của Liễu Minh cũng không chậm chút nào. Chỉ thấy hắn hơi động thân hình, cả người đã hóa thành mấy đạo tàn ảnh dễ dàng tránh thoát một kích hung hiểm của đối phương. Khi hắn quay đầu nhìn lại, khóe miệng không khỏi có chút run run.
Kẻ đánh lén hắn là một đại hán lơ lửng giữa không trung. Người đàn ông này sở hữu làn da xám trắng. Bề ngoài thoạt nhìn giống hệt người thường thế nhưng cơ thể của y lại không hề truyền ra chút nào dấu hiệu của sự sống. Hơn nữa sau lưng gã còn tồn tại vài đám mây mù màu xám không ngừng trôi nổi.
Sau một khắc, chỉ thấy đại hán kia lầm rầm vài câu chú ngữ, mây mù xung quanh liền cuộn trào, thốc tới. Tiếp đó, vô số Lệ Quỷ vẻ ngoài dữ tợn không ngừng kéo ra từ trong mây mù hơn nữa còn liên tục gầm nhẹ kéo theo từng đạo sương xám khiến người nhìn không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi. Đám Lệ Quỷ vừa mới xuất hiện đã nhao nhao công kích thầy trò Liễu Minh.
“Các hạ vì sao xuất thủ đánh lén tại hạ? Nơi đây rốt cuộc là địa phương nào?”
Sau khi dùng thần thức quét qua, phát hiện đại hán kia tuy có tu vi Giả Đan nhưng những ác quỷ đang lao tới chỉ mang đẳng cấp từ Ngưng Dịch đến Hóa Tinh sơ kỳ, Liễu Minh cũng không nóng vội phát động công kích mà lạnh lùng dò hỏi tình huống.
Nào ngờ đối phương không hề có ý định giải đáp nghi vấn của hắn. Chỉ thấy đại hán kia vừa biến mất vào trong biển sương phía sau, đám Lệ Quỷ đã như hổ đói vồ mồi từ bốn phương tám hướng lao đến Liễu Minh.
Họ Liễu thấy vậy liền khẽ nhíu lông mày đồng thời hai tay vỗ nhẹ túi da bên hông, nhanh chóng triệu tập hai đạo hào quang một đen một lục. Chính là Phi Nhi và Hạt Nhi!
“Hạt Nhi, tranh thủ dịp này chúng ta so xem ai có thể giết được nhiều hơn!” Phi Nhi vừa mới hiện thần liền bày ra bộ dạng thập phần hứng khởi
Chỉ thấy tên nhóc này lấy ra một chuỗi tràng hạt tám viên giống nhau như đúc, một luồng lục quang chói mặt liền theo đó phát ra tiếp đó hư ảnh chín gã đồng tử đã nhanh chóng công kích quỷ vật xung quanh.
“Hừ, so thì so!” Hạt Nhi cũng không chịu yếu thế.
Chỉ thấy ấn kỳ kim quan trên trán nàng ta không ngừng lập lòe. Hai tay duỗi ra rút về, xuyên qua đảo lại giữa biển Lệ Quỷ khiến chúng kêu rên thảm thiết.
Đúng vào lúc này, người đàn ông vốn đang lẩn trốn bên trong bụi sương màu tro để quan sát Liễu Minh rốt cuộc đã có hành động. Chỉ thấy y khẽ búng ngón tay, bụi cát xung quanh liền theo đó cuộn dâng mãnh liệt rồi thình lình lóe hiện, phô thiên cái địa kích xạ về phía Liễu Minh.
Những lưỡi dao màu xám này thoạt nhìn vô cùng bình thường thế nhưng lại ẩn chứa khí tức âm lãnh đến cực điểm. Liễu Minh tuy dễ dàng tránh thoát mọi đòn tấn công, vẫn có thể nhận ra những nơi bị quang nhận cắt xé, phạm vi xung quanh một xích liền trở nên vặn vẹo hơn nữa còn lưu lại khí tức giá rét tận xương tủy.
Đột nhiên, âm khí quanh người đại hán kia lại thình lình cuộn dâng rồi hóa thành vô số mũi tên màu xám như mưa rào mùa hạ chụp xuống thân thể Liễu Minh. Cùng lúc đó, hai tay của y kết thành ấn quyết khiến cho quang nhận lúc trước bất ngờ quay ngược trở lại, nhằm thẳng vào lưng họ Liễu.
Đối mặt với công kích hai mặt đồng thời ập đến, Liễu Minh vẫn tỏ ra vô cùng thong thả. Chỉ thấy hai tay của hắn tạo thành ấn quyết, gió lốc xung quanh cũng lập tức tạo thành phong nhận ngăn cản lưỡi dao ánh sáng của đối phương. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, phong nhận vừa tiếp xúc mưa tên bão đạn liền hóa thành từng điểm bụi diễm nho nhỏ tán loạn trong không khí.
Khi Liễu Minh tưởng đã tránh thoát công kích liên hoàn của đối phương, cát bụi bốn phía bỗng nhiên bắt đầu ngưng tụ rồi hóa thành vô số xiềng xích màu xám quay quanh người hắn với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
“Cuối cùng cũng bắt được ngươi!” Người đàn ông thần bí kia thấy thế rốt cuộc lộ ra thần sắc tươi cười thế nhưng giọng nói của y lại lạnh lẽo giống như băng tuyết.
Sau một khắc, vô số công kích đã ầm ầm phóng đến! Lại nghe vài tiếng “Oanh oanh” vang lên, một đoàn khói xám đã không nhanh không chậm xộc thẳng lên trời.
Sau thời gian chừng vài nhịp thở, biển sương xám xịt rốt cuộc dần dần tản, hắc ảnh bị khóa chặt bên trong bụi diễm lúc này lại hóa thành từng tia khí đen từ từ tiêu tán. ‘Liễu Minh’ bị vây khốn thì ra chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi!
“Vù” một tiếng.
Tại vị trí cách đó chừng trăm trượng, một bóng người màu bạc bất ngờ lóe lên. Chỉ thấy Liễu Minh đang đứng chắp tay, thong dong cười cợt quan sát tráng hán trước mặt. Kẻ này tuy có tu vi không cao, tinh thần lực cũng không phải dạng gì xuất chúng thế nhưng lại sở hữu công pháp khống chế âm khí vô cùng cao minh, khiến Liễu Minh không khỏi âm thầm thán phục.
Về phía tráng hán bí ẩn, nhiều phen xuất thủ công kích đều bị Liễu Minh dễ dàng hóa giải, lại thêm thái độ thong dong của đối phương khiến y rốt cuộc cảm thấy bị uy hiếp. Âm khí trên người cũng theo đó dần dần thêm phần nồng đậm.
Chỉ nghe gã hét to một tiếng, bề mặt làn da xám trắng bỗng nổi lên từng bó gân xanh. Ngay sau đó trên khắp cơ thể cũng nổi lên từng mảng linh ban màu xám kéo theo âm khí hóa thành dòng chảy cuồn cuộn vào trong.
Sau một hồi biến đổi cơ thể, tiếng thét của gã càng lúc càng lớn!
Liễu Minh thấy vậy không khỏi kêu lạ thế nhưng hắn cũng không tỏ ra lơ là dù chỉ một chút. Thân hình khẽ nhoáng một cái liền hóa bốn bóng đen mờ ảo biến mất tại chỗ.
Hắc quang chợt lóe.
Rất nhanh sau đó, một đạo hắc ảnh đã xuyên qua tầng tầng bụi mù để xuất hiện một cách quỷ dị sau lưng đại hán bí ẩn khiến y không khỏi cả kinh. Thế nhưng Liễu Minh đã không để y có thời gian chuẩn bị. Gã chỉ thấy một trận cuồng phong bất chợp ập đến, ngay sau đó toàn thân thình lình cảm nhận từng hồi đau đớn thì ra trong chớp mắt gã đã bị cơn mưa quyền ảnh bao phủ hoàn toàn.
Mấy tiếng “Bang bang” qua đi, người đàn ông to cao đã bị Liễu Minh đánh cho chết đi sống lại, thân hình mềm nhũn rơi nhanh xuống đất.
Thời gian Liễu Minh xuất thủ hạ gục đối phương cũng chỉ trải qua vài ba nhịp thở. Cùng lúc đó, đám Lệ Quỷ vốn đang ở thế hạ phong lại bất ngờ mất đi sự khống chế của chủ nhân lập tức như rắn mất đầu, nhao nhao bỏ chạy tán loạn.
Hạt Nhi thấy vậy khẽ cười một tiếng đồng thời một tay bấm niệm pháp quyết phóng ra mảng lớn kim quang nhanh chóng tán ra bốn phương tám hướng. Những Lệ Quỷ đang bỏ chạy lại bị kim quang chụp lấy liền phát ra tiếng kêu thống khổ, thân hình theo đó cũng trở nên chậm chạp hơn nhiều. Chín tên hài đồng áo lục do Phi Nhi biến thành lập tức thừa dịp phóng ra từng đoàn uế diễm màu xám, thiêu đốt những tên quỷ tốt đằng xa thành tro bụi.
Sau thời gian chừng vài nhịp thở, đám Lệ Quỷ đã bị Hạt Nhi và Phi Nhi liên thủ diệt sát toàn bộ.
“Chủ nhân, người định xử lý kẻ này ra sao?” Ngay sau đó, Hạt Nhi chợt lóe thân hình, xuất hiện bên cạnh Liễu Minh. Sau một hồi quan sát hung thủ đang nằm xụi lơ dưới mặt đất, nàng mới nhẹ giọng hỏi dò.
“Tên ngu học này vô duyên vô cớ đánh lén chủ nhân, đương nhiên là phải đem hắn bầm thây vạn đoạn.” Sau khi thu lại chín đạo phân thân, Phi Nhi cũng dùng vẻ mặt hung ác quan sát tráng hán nằm im dưới đất một cách hưng phấn.
“Tốt nhất vẫn nên thu lấy một ít tin tức để xem chúng ta rốt cuộc đã lưu lạc đến nơi nào.”
Liễu Minh vừa dứt lời, thân hình nhoáng đã xuất hiện bên cạnh gã đàn ông xui xẻo kia. Sau khi xác định kẻ này đã hoàn toàn bất tỉnh, hắn mới vươn tay bắt lấy thiên linh cái của đối phương để thi triển bí thuật Sưu Hồn.