Mục lục
Ma Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Minh đứng dậy cáo từ. Sau khi hắn rời đi, cả đại điện trong nháy mắt chỉ còn lại Phong Trạm, nữ nhi của y, hai vị phó hội chủ cùng với vị nam tử áo đen của Ngũ Linh Tông.

“Thải nhi, con và Vệ công tử đã một đường bôn ba khổ cực, hãy nghỉ ngơi trước đi.” Phong Trạm suy nghĩ một chút rồi nói với hai người ở phía sau. Thải y nữ tử nhẹ giọng xưng “Vâng” , vị nam tử áo đen kia tự nhiên cũng không có ý kiến gì.

Rất nhanh chóng, trong đại điện bây giờ chỉ còn có Phong Trạm và hai vị phó hội chủ. Ba người ở trong đại điện tiếp tục thương thảo một phen về những sự vụ trong hội gần đây nhất thế nhưng về việc đánh cuộc với Kim Ngọc Minh, Phong Trạm lại không hề nhắc đến một chữ. Hai gã phó hội chủ tuy rằng thầm cảm thấy kì quái nhưng cũng không nhiều lời thêm. Sau hơn nửa canh giờ, khi những sự vụ hiện tại coi như đã thảo luận xong, Phong Trạm sắp nâng chung trà lên để tiễn khách, hai người Phạm, Khúc cũng chuẩn bị đứng dậy cáo từ, lúc này họ Phong bỗng nhàn nhạt nói:

“Đúng rồi, trong lần xuất hành bí mật vào mấy năm trước, ở gần Vong Giao Nhai, ta đã từng bị một gã cường giả Hóa Tinh kỳ liên thủ với mấy tên cao thủ Ngưng Dịch kỳ đánh lén, may mà có một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng mới có thể bình yên thoát thân, cũng chạy trốn đến đại lục Trung Thiên.”

Hai người Phạm Chính, Khúc Linh không khỏi quay mặt nhìn nhau, tựa hồ đều không biết những lời này của hội chủ Trường Phong hội có ý gì.

“Nhưng mà phúc họa song hành, sau đó dưới cơ duyên xảo hợp, tại nơi này ta đã tìm được Thải nhi, dường như ở sâu trong đó chính là ý trời. Tốt rồi, chuyện quá khứ cũng không nói đến nữa, hai vị cũng lui xuống nghỉ ngơi đi. Mọi việc trong hội sau này vẫn còn cần chúng ta đồng tâm hiệp lực.” Phong Trạm lại lập tức cười hặc hặc nói tiếp.

Hai người Khúc, Phạm nghe vậy vẻ mặt đều thả lỏng, lúc này mới liên tục đồng ý lui xuống. Khi hai người này đã đi xa, vẻ tươi cười trên mặt Phong Trạm mới chậm rãi thu lại, chén trà trên tay nặng nề đặt xuống mặt bàn, phát ra một tiếng cạch trầm đục.

Không bao lâu sau!

Tại một gian phòng nhỏ ở trong hậu điện Trường Phong Hội, Phong Trạm đã thay một bộ y phục màu trắng đang ngồi ở chính giữa, mà con gái của gã cùng với nam tử áo đen lại đang ngồi ở hai bên. Lúc này, Phong Thải đang mặc một bộ thải y diễm lệ, càng toát ra vẻ xinh đẹp động lòng người. Trong phòng chỉ có ba người bọn họ, những thị nữ hầu hạ khác sớm đã lui ra ngoài. Phong hội chủ vừa thưởng thức linh trà vừa kể lại chuyện gì đó cho hai người kia.

“Nói như thế, phụ thân nghi ngờ cường giả Hóa Tinh kỳ đánh lén người năm đó chính là minh chủ Kim Ngọc Minh?” Giọng nói của Thải Y thiếu nữ mang theo vẻ oán hận.

“Hừ, nếu không phải cái lão hồ ly này thì còn ai vào đây! Trận pháp mà bọn chúng bố trí chính là Hãm Không Thủy Ba Trận của Thiên Hương Các, thủ đoạn của lão gia hỏa Độc Cô Ngọc kia ta làm sao lại không nhận ra. Trường Phong Hội và Kim Ngọc Minh đã đối địch nhiều năm như vậy, bọn chúng muốn diệt trừ ta cũng là lẽ thường tình. Nếu là ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như thế.” Phong Trạm hừ lạnh một tiếng rồi nói.

“Nhưng mà, theo như phụ thân kể lại lúc trước, lần đó người ra ngoài bởi vì có chuyện trọng yếu cho nên ngoài hai vị phó hội chủ cũng không nói cho người ngoài biết, ngay cả trong hội cũng không có mấy người biết rõ.” Thải Y thiếu nữ tỏ vẻ suy ngẫm nói ra.

Ánh mắt Phong Trạm phát lạnh, y chậm rãi nói:

“Đúng vậy, chuyến xuất hành lần đó ta cũng chỉ nhắc đến trước mặt hai vị phó hội chủ…”

“Theo ý của Phong tiền bối, trong hai người kia có thể có một người cấu kết với người ngoài, mưu đồ làm loạn.” Thanh niên mặc áo đen ngồi ở một bên bỗng nhiên chen lời.

“Vệ công tử không hổ là đệ tử tinh anh đến từ đại tông môn, quả nhiên tâm tư kín đáo, kiến thức bất phàm. Nhưng mà việc này trước mắt ta vẫn chưa có chứng cứ, chỉ có thể tạm gác qua một bên.” Phong Trạm nghe vậy cười ha ha nói.

“Phong tiền bối quá khen.” Nam tử áo đen tuy ngoài miệng tỏ ra khiêm tốn nhưng vẻ mặt lại không khỏi hiện lên một chút đắc ý.

“Mặt khác, việc bổn môn đánh cuộc với Kim Ngọc Minh còn phải dựa vào Vệ công tử ra tay giúp đỡ một chút rồi.” Phong Trạm thay đổi thái độ, tỏ vẻ ngưng trọng nói ra, đồng thời liếc mắt ra ý với Phong Thải ở bên cạnh.

“Phụ thân đại nhân cứ yên tâm, Vệ sư huynh vốn là đệ tử hạ viện trong tông môn, không chỉ có pháp lực cao thâm mà trên người còn có vài món cực phẩm linh khí do trưởng lão hạ viện ban cho, đối phó với người của Kim Ngọc Minh căn bản không cần dùng nhiều sức lực.” Phong Thải hé miệng nở nụ cười, đôi mắt đẹp nhìn về phía thanh niên áo đen, trong ánh mắt làn thu thủy lưu động, dường như ẩn hàm một chút tình cảm nào đó.

Thanh niên áo đen nhìn thấy thế trong lòng nóng như lửa đốt, vỗ ngực đảm bảo nói:

“Phong tiền bối xin cứ yên tâm, việc nhỏ này cứ để cho Vệ Trọng ta.”

“Tốt, tốt, vậy đành làm phiền vệ công tử rồi! Công tử hôm nay đã mệt nhọc, xin hãy nghỉ ngơi trước đi.” Phong Trạm thấy thanh niên này lập tức đáp ứng hai mắt liền sáng rực, không khỏi vỗ tay cười to nói.

Vệ Trọng lúc này đứng dậy chắp tay cáo từ, trước khi đi vẫn không quên liếc nhìn Phong Thải một cái, thấy nữ tữ kia cũng cười với gã một cái không khỏi quá đỗi vui mừng, lúc này mới ôm tâm tình mỹ mãn rời đi. Nhưng ngay sau khi thanh niên áo đen vừa bước ra khỏi phòng khách không bao lâu, vẻ mặt Phong Thải lập tức biến đổi, trong đáy mắt hiện lên một chút chán ghét.

“Thải Nhi, gã Vệ Trọng này tuy rằng tướng mạo có chút xấu xí nhưng lại là cháu trai của trưởng lão hạ viện Ngũ Linh Tông! Tại Ngũ Linh Tông thân phận trưởng lão hạ viện đã là không thấp! Nếu như ngươi có thể mê hoặc gã thì việc phát triển ở Ngũ Linh Tông sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, cũng không tính là thua thiệt.” Phong Trạm thấy vậy thở dài, chậm rãi nói.

“Phụ thân đại nhân, những thứ này ta đều hiểu rõ. Nhưng mà người này tướng mạo xấu xí còn chưa nói, tính cách còn cuồng vọng tự đại. Tuy rằng tu vi của gã cũng không tệ nhưng nữ nhi có đôi khi vẫn khó có thể chịu đựng được.” Phong Thải dậm chân, hàm răng hơi cắn lại nói, khuôn mặt lộ vẻ không cam lòng.

“Đối với tu luyện giả chúng ta mà nói, tính cách tướng mạo của bạn lữ song tu đều chỉ là thứ yếu, chỉ cần ngươi có thể đạt được đủ chỗ tốt từ trên người đối phương, ngày sau liền có thể tấn chức Hóa Tinh kỳ, thậm chí ngưng kết Chân Đan, đến lúc đó tự nhiên không cần tiếp tục nịnh nọt Vệ Trọng nữa. Việc này liên quan đến con đường tu hành sau này của ngươi, nhất định không được hành động theo cảm tính.” Phong Trạm đành dùng lời dỗ dành nói với thiếu nữ.

Thải y thiếu nữ thoạt nhìn có chút không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Cùng một thời gian, trong động phủ của Liễu Minh, hắn cùng với Tân Nguyên đang thương lượng chuyện gì đó, hai nha hoàn ở bên trong đều đã bị gọi đi dược viên.

“Liễu huynh, sự tình ngày hôm nay ngươi cảm thấy thế nào?” Tân Nguyên do dự hỏi.

“Tình hình Trường Phong Hội hiên nay có chút phức tạp. Lúc này, mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động, mưa gió nổi lên, chỉ sợ sẽ có biến cố lớn.” Liễu Minh vẻ mặt bất động, thản nhiên nói.

“Hắc hắc, xem ra ta và ngươi có cùng ý kiến. Lúc này Phong Trạm bỗng nhiên trở về, vậy mà bộ dáng lại có chút quan hệ với Ngũ Linh Tông. Có vẻ như Trường Phong Hội đã dựa được vào một cây đại thụ. Nhưng theo ta nghe ngóng được, thập đại tông môn Nam Hải đều không phải loại dễ chọc, đều có ít nhiều liên quan lợi ích với những đại tông môn ở đại lục Trung Thiên. Trong đó có một vài tông môn Nam Hải thậm chí chỉ là chi nhánh của những đại tông môn kia thôi. Huống hồ tài nguyên của Nam Hải vốn sớm đã được phân chia, chỉ sợ những môn phái kia sẽ không ngồi im mà nhìn Trường Phong Hội kiêu ngạo đâu.” Tân Nguyên cười hắc hắc nói.

“Việc này còn phải xem thủ đoạn của Phong Trạm, nếu y có thể đạt được sự nâng đỡ của Ngũ Linh Tông, ngày sau chưa biết chừng còn có thể phát triển lớn mạnh hơn nữa.” Liễu Minh cũng không đưa ra ý kiến cụ thể.

“Nếu như lúc này Trường Phong Hội đã trở thành trung tâm của phong ba bão táp, chúng ta hay là nhanh chóng rời đi thì hơn, nếu không sau này rất có thể bị người khác sử dụng làm pháo hôi.” Tân Nguyên gật đầu, đưa ra lời đề nghị.

“Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà trước đó chúng ta phải nghĩ ra biện pháp triệt để giải quyết độc tố của Hải Hoàng Đan! Mấy tháng này, số lượng trứng côn trùng trên người ta đã không còn thừa nhiều lắm, chỉ sợ Tân huynh cũng như thế.” Liễu Minh gật đầu nhẹ sau đó bỗng nhiên chuyển chủ đề, nhắc đến chuyện giải độc.

“Trên người ta xác thực cũng không còn lại bao nhiêu. Mà loại độc này lại liên quan đến tính mạng hai người chúng ta, chừng nào còn chưa giải quyết được thì cuộc sống hàng ngày vẫn khó có thể bình an. Lại nói tiếp, những ngày này ta nghe ngóng bốn phía phát hiện trong bảo khố của Trường Phong Hội có cất giữ vài loại linh đan giải độc, nghe nói chuyên giải các loại dị độc từ xưa đến nay, có lẽ có tác dụng với Hải Hoàng Đan. Ngoài ra, trong số khách khanh của Trường Phong Hội, ta còn nghe nói có một người rất có danh khí về mặt y đạo, đã từng giải được vài loại kỳ độc, chúng ta cũng có thể đến bái phỏng một chút. Nhưng mà người này cũng không ở trên đảo Thanh Ngư mà cư ngụ tại một hòn đảo khác ở gần đây.” Tân Nguyên nghe vậy liên tục gật gù, cũng nói ra những tin tức mà bản thân gần đây nghe ngóng được.

“Như thế thì tốt. Vì để tiết kiệm thời gian, hai ngươi chúng ta hãy chia nhau ra làm việc.” Liễu Minh nghe vậy trầm ngâm một lát sau đó mới chậm rãi nói.

Tân Nguyên tự nhiên không có ý kiến gì khác. Sau khi thương thảo một phen, hai người rất nhanh đã xác định được công việc của mình.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Liễu Minh rời khỏi động phủ, sau khi hơi xác định phương hướng liền bay khỏi đảo Thanh Ngư, phi hành theo một phương hướng nào đó đã được định sẵn. Từ trong miệng Tân Nguyên hắn đã biết được tên của vị khách khanh kia là Phương Nghiêu, có thói quen sống một mình, cư ngụ ở một tòa đảo nhỏ cách nơi này nửa ngày lộ trình. Đáng tiếc rằng chiếc cơ quan phi chu kia cũng giống như những linh khí thông thường khác của hắn tất cả đều đã rơi vào tay những thủ vệ mạch khoáng dưới đáy biển, nếu không có thể trực tiếp ngồi thuyền phi hành. Hắn hôm nay tự nhiên chỉ có thể cưỡi mây mà đi. Nhưng mà trong lòng Liễu Minh đã sớm quyết định, một khi sau này trong tay có nhiều linh thạch, nhất định sẽ mua một kiện linh khí phi hành.

Cùng lúc đó!

Tại đảo Thanh Ngư, trong một tòa kiến trúc có treo biển'“Công Đức Đường' ở tổng đàn Trường Phong Hội. Bên trong tòa kiến trúc này cũng khá rộng rãi, khoảng chừng năm sáu chục trượng, ở giữa có một cây ngọc trụ màu trắng đang dựng thẳng, mặt ngoài ngọc trụ có một tầng ánh sáng trắng chậm rãi lưu động. Nếu như cẩn thận nhìn lại, có thể phát hiện mặt ngoài ngọc trụ có một ít chữ nhỏ màu bạc, chính là các loại nhiệm vụ mà Trường Phong Hội ban bố cho bang chúng cùng với những vị khách khanh. Những nhiệm vụ này có đủ loại, từ săn giết yêu thú cho đến tìm kiếm linh thảo, dược liệu… Mà bất kể khách khanh hay đệ tử bình thường đều có thể tiếp nhận nhiệm vụ, sau khi hoàn thành không những có thể nhận được linh thạch mà còn có thể tích góp điểm cống hiến dùng để đổi các loại tài nguyên trong hội, điều này vô cùng giống với Chấp Sự Đường của Man Quỷ Tông.

Thật ra, thông thường mỗi tông môn đều có một nơi cùng loại, thứ nhất có thể ma luyện môn hạ đệ tử, thứ hai có thể nhờ đó giải quyết không ít sự vụ trong tông.

Lúc này, ở phía trước ngọc trụ cực lớn!

Tân Nguyên đang lẳng lặng đứng đó, hai mắt nhìn lướt qua từng dòng chữ màu bạc, ánh mắt chớp động không ngừng.

Sau một lát, Tân Nguyên phất tay một cái!

Một tia sáng trắng từ mặt ngoài ngọc trụ bỗng nhiên bắn ra, lóe lên rồi chui vào một tấm ngọc bài trong tay. Ngọc bài sau một hồi lấp lánh bạch quang thình lình nổi lên một loạt chữ nhỏ:

“Mười quả yêu hạch Liệt Anh Thú, một nghìn điểm cống hiến!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK