Nhưng ngay khi cổ tay Liễu Minh rung lên, đang định ném viên châu ra xa thì Pháp lực trong cơ thể bỗng ngưng tụ, viên châu đột nhiên trở nên vô cùng nặng, khiến cho cánh tay hắn run rẩy một hồi, thiếu chút nữa đã không thể nào cử động được.
Tuy nhiên Liễu Minh dường như đã đoán trước việc này, cơ bắp trên cánh tay bỗng nhiên nổi gồ lên, một cỗ man lực khủng bố từ trong cơ thể tuôn ra.
Viên châu màu đen bị hắn ném mạnh ra, chỉ lóe lên một cái liền rơi xuống một đống loạn thạch cách đó tầm ba bốn mươi trượng.
"Oanh" một tiếng nổ mạnh đất rung núi chuyển.
Mặt đất run lên, đống loạn thạch kia nổ tung tóe, ở chính giữa xuất hiện một cái hố có đường kính tầm ba bốn trượng, sâu chừng nửa trượng. Tất cả mọi thứ bên trong hố đều biến thành bột phấn, những tảng đá bốn phía xung quanh cũng bị uy lực ảnh hưởng làm cho nứt toác như mạng nhện.
Liễu Minh thấy vậy, đuôi lông mày nhảy lên, một tay vẫy về phía hố to.
“Vèo” một tiếng, Trọng Thủy Châu từ trong hố bay thật nhanh ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng rơi vào trong lòng bàn tay Liễu Minh, lần nữa khôi phục lại trạng thái không trọng lượng.
Sau khi Liễu Minh kiểm tra lại viên châu một chút, trên mặt liền lộ vẻ hài lòng.
Sau khi Nhất Nguyên Trọng Thủy này được luyện chế thành Linh Khí, uy lực quả nhiên kinh người, trong tình huống không được tế luyện và kích phát bất cứ trọng cấm chế nào không ngờ lại có lực phá hoại khiến cho người ta líu lưỡi như vậy.
Nếu đợi sau khi hắn nhỏ máu luyện hóa rồi nắm giữ toàn bộ mười tám trọng cấm chế, không cần nghĩ cũng biết uy lực sẽ khủng bố như thế nào.
Đương nhiên Liễu Minh cũng phát hiện một điểm không tốt.
Đó chính là nếu muốn thúc giục Trọng Thủy Châu này, yêu cầu về trình độ mạnh mẽ của thân thể vượt xa dự đoán của hắn trước kia.
Một thoáng công kích vừa rồi, hắn đã phải dùng đến bảy tám phần khí lực. Nếu không phải hắn vừa mới tăng thêm gần nửa khí lực, chỉ sợ thật sự không có cách nào thúc giục được bảo vật này.
Mà sau khi tế luyện xong bảo vật này, lại kích phát thêm cấm chế bổ sung sức nặng, chỉ sợ khí lực cần thiết lại càng kinh người. Nếu như mở ra toàn bộ mười tám trọng cấm chế, chỉ sợ ngay cả Luyện Thể sĩ bình thường cũng không thể thúc giục được bảo vật này.
Tuy nhiên, cũng may hiện tại theo sự tăng trưởng của Pháp lực, khí lực của hắn cũng theo đó mà tăng lên, cộng thêm sau này tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công có tác dụng cường hóa thân thể, về lâu về dài cũng không cần quá bận tâm về việc này.
Sau khi Liễu Minh suy nghĩ một phen như vậy, liền cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Tuy bây giờ hắn không thể phát huy hết toàn bộ uy lực của Trọng Thủy Châu, nhưng trước mắt nếu chỉ kích phát hai ba trọng cấm chế, có lẽ không có vấn đề gì.
Mà cho dù như vậy, công kích của Trọng Thủy Châu này cũng vẫn vô cùng cương mãnh, tám chín phần mười là Linh Sư sơ kỳ bình thường không thể chính diện tiếp được một kích.
Sau khi suy nghĩ như vậy, Liễu Minh lại càng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Thời gian kế tiếp, hắn tiếp tục dùng viên châu công kích thêm mấy lần, sau khi thuần thục sử dụng Trọng Thủy Châu, liền chuẩn bị rời khỏi sơn cốc.
Nhưng ngay khi hắn vừa bấm niệm pháp quyết, triệu hồi ra một đám mây màu trắng, bỗng nhiên từ trong một cái túi da bên hông truyền ra tiếng “ông ông”, tự động rung lên liên tục.
Liễu Minh thấy vậy hơi ngẩn ra, nhưng ngay lập tức hắn tháo túi da này xuống rồi ném về phía trước.
"Phốc" một tiếng!
Miệng túi da dốc ngược xuống, sau đó một luồng hắc hà (đoàn ánh sáng màu đen) từ trong đó cuốn ra, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đầu Cốt Hạt dài nửa trượng.
Từ sau khi Quỷ vật này thôn phệ Yêu Hạt ở Vạn Man Sơn kia vẫn một mực ngủ say trong túi, không biết tại sao lúc này bỗng nhiên tỉnh lại, hơn nữa nó vừa xuất hiện trên mặt đất, thân thể không ngừng vặn vẹo, toàn thân lại càng có ngọn lửa màu tím không ngừng thiêu đốt.
Một điều càng làm cho người khác giật mình chính là, những vết nứt chằng chịt như những sợi chỉ đen bên ngoài cơ thể Cốt Hạt, hầu như trải rộng trên mỗi một tấc xương cốt.
Liễu Minh câu thông thần thức với nó, rõ ràng cảm ứng được từ trong đầu Cốt Hạt truyền ra sự thống khổ và một loại khát vọng không nói rõ được.
Trong lòng Liễu Minh run lên, không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay vội vàng bấm niệm pháp quyết, từng đạo pháp quyết từ mười ngón tay liên tiếp bắn ra, nhao nhao chui vào trong thân hình Cốt Hạt không thấy đâu nữa.
Nhưng Quỷ vật này vẫn lăn lộn trên mặt không thôi, dường như không có chút hiệu quả nào.
Liễu Minh thấy thế sắc mặt trầm xuống, sau khi suy nghĩ một chút liền lấy ra từ trong ngực áo mấy cái bình nhỏ, đổ từ trong đó ra mấy viên đan dược, ném toàn bộ về phía Cốt Hạt.
Thân hình Cốt Hạt khẽ chuyển động, bỗng nhiên nhảy bật lên, nuốt tất cả những đan dược này vào bụng, nhưng sau một khắc, lại “bịch” một tiếng rơi xuống phía dưới, ngã mạnh xuống mặt đất.
Sau thời gian ăn hết một bữa cơm, sắc mặt Liễu Minh có chút khó coi.
Bạch Cốt Hạt vẫn thống khổ như trước, không hề có dấu hiệu giảm đi chút nào, hiển nhiên những đan dược vừa rồi không có tác dụng gì đối với Quỷ vật này.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ, liệu bây giờ có nên đưa Cốt Hạt tới U Minh Quỷ Địa thử một chút hay không, Cốt Hạt vốn đang lăn lộn trên mặt đất, trong miệng bỗng kêu lên một tiếng quái dị, thân hình nhoáng lên, không ngờ lại chạy như bay đến chỗ hắn.
Trong lòng Liễu Minh đương nhiên kinh hãi, không cần suy nghĩ cánh tay khẽ chuyển động, năm ngón tay như kìm thép thoáng cái túm chặt lấy cổ Cốt Hạt, sau đó duỗi thẳng cánh tay giữ Quỷ vật này cách xa hơn một xích, khiến cho Cốt Hạt không thể nào tiếp cận bản thân được nữa.
Nhưng thân hình Cốt Hạt vùng vằng không yên, miệng phát ra từng tiếng kêu chói tai, dáng vẻ vẫn đang dốc sức liều mạng muốn lại gần Liễu Minh.
Khát vọng truyền tới từ thần thức Cốt Hạt dường như còn mãnh liệt hơn mấy lần so với lúc đầu, bộ dáng vô cùng sốt ruột.
Liễu Minh nhíu mày, hắn phát hiện Cốt Hạt không có ý công kích mình, dường như chỉ đơn thuần muốn lại gần mình mà thôi.
Hắn suy nghĩ nhanh chóng một hồi, cánh tay từ từ co lại, đưa thân hình Cốt hạt chậm rãi tới gần thân thể mình.
"Phốc" một tiếng.
Một cái càng lớn của Cốt Hạt khẽ chuyển động, xé toạc trường bào trước ngực Liễu Minh và cả mấy tầng áo lót bên trong, lập tức lộ ra kiện Giáp da Giao lân mặc sát da thịt.
Cái càng lớn lại nhoáng lên, liền cự kỳ nhanh nhẹn kẹp lấy một mảnh Giao lân, sau đó dốc sức liều mạng kéo một phát, tất nhiên cũng làm rách luôn cả tấm da thú, kẹp lấy Giao lân bỏ vào trong miệng.
Một màn khiến cho Liễu Minh trợn mắt há mồm diễn ra.
Cái miệng to tướng của Cốt hạt chỉ hơi há ra một chút đã nuốt trọn cả miếng Giao lân vào trong bụng mình, sau đó cái càng lớn không chần chừ chút nào tiếp tục giơ lên, đang định xé thêm một miếng lân phiến trên giáp da.
Lúc này Liễu Minh rút cuộc đã kịp phản ứng, cánh tay hắn lần nữa duỗi thẳng ra, đẩy Cốt Hạt ra xa một chút, sau đó mở to mắt quan sát trong chốc lát.
Kết quả là ngoại trừ biểu hiện của Bạch Cốt Hạt càng thêm khát vọng tới gần Liễu Minh, chỉ thấy nỗi thống khổ từ trong thần thức của nó truyền đến hình như giảm đi vài phần.
Mà nó nuốt cả miếng lân phiến cứng rắn như vậy vào trong bụng lại dường như không có vẻ gì là không khỏe cả.
Liễu Minh thấy thế, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, sau khi hơi do dự một chút liền mang theo Cốt Hạt bay lên không, bay nhanh về phía một ngọn núi nhỏ gần đó.
Một lát sau, Liễu Minh mang theo Cốt Hạt đã xuất hiện bên trong một hang động bằng đá mới được mở ra trên sườn núi.
Tay áo hắn run lên, lập tức mười mấy cây trận kỳ bay thật nhanh ra ngoài, sau khi rơi vào bốn góc hang động liền hóa thành một màn sáng màu trắng bao phủ cả hắn và Cốt Hạt vào trong.
Lúc này, một tay Liễu Minh miết lên Tu Di Loa trên cánh tay, lập tức ánh sáng màu đỏ lóe lên, một đầu Xích Giao thu nhỏ, chỉ cao vài xích liền xuất hiện trong hư không phía trước người.
Đúng là cái xác không mà đầu Yêu Giao Hóa Tinh kỳ lưu lại lúc trước.
Liễu Minh ném Cốt Hạt xuống mặt đất, một tay nhấn vào hư không một cái, một cỗ man lực vô hình từ giữa năm ngón tay vọt ra.
Thân hình Cốt Hạt trầm xuống, lập tức bị đè dúi xuống tại chỗ, không thể nào nhúc nhích được.
Lúc này tay kia Liễu Minh mới sờ vào trong ống tay áo, lấy thanh đoản kiếm màu xanh ra.
Hàn quang chớp động, hai miếng Giao lân nhanh chóng bị cạy ra từ cái xác Giao, ném thẳng đến mặt đất bên cạnh Bạch Cốt Hạt đang một mực chờ mong.
Mà ngay khi lân phiến vừa rơi xuống đât, bàn tay Liễu Minh đang giữ chặt Cốt Hạt liền thu về.
Cỗ man lực trên người Cốt Hạt vừa biến mất, thân hình nó liền nhoáng lên, nhào tới chỗ lân phiến, như Sói như Hổ nuốt luôn hai miếng lân phiến vào bụng, tiếp đó lắc đuôi một cái, từ trong thần thức của Liễu Minh trực tiếp truyền đến khát vọng của đầu Quỷ vật này.
Liễu Minh hơi cau mày, song không chần chừ chút nào, hàn quang từ thanh đoản kiếm trong tay lóe lên, lại cạy ra mấy miếng Giao lân, tất cả đều ném cho Cốt Hạt.
…
Cứ như vậy, đảo mắt đã thấy Cốt Hạt nuốt một hơi hơn hai mươi miếng Giao lân, lúc này nó mới lộ vẻ lười biếng không muốn nữa, trông dáng vẻ như lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái ngủ say.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng mới buông lỏng một chút.
Tuy rằng trên xác Giao còn rất nhiều lân phiến, nhưng với tốc độ cắn nuốt kinh khủng của Cốt Hạt, hắn cũng cảm thấy đau lòng không thôi.
Dù sao nếu mang những Giao lân này ra bên ngoài, mỗi một miếng cũng đều vô cùng quý hiếm.
Hắn phất tay áo lên một cái, xác Giao liền lóe lên không thấy đâu nữa, hẳn là đã bị thu vào trong Tu Di Loa.
Về phần Cốt Hạt đương nhiên cũng bị thu vào túi da bên hông.
Mấy canh giờ sau, Liễu Minh liền cưỡi mây quay trở về động phủ trên Cửu Anh Sơn, tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau, Liễu Minh đang tu luyện trong mật thất, chợt nghe từng hồi tiếng chuông vang lên.
Hắn bỗng biến sắc, sau đó hai mắt mở to, bắt đầu yên lặng đếm số lần chuông vang.
Chờ thêm một lát, tiếng chuông rút cuộc đột ngột dừng lại, ánh mắt Liễu Minh lóe lên, không khỏi lẩm bẩm một câu :
"Không ngờ lại là triệu tập cao tầng trong tông! Xem ra chư tông ở biên giới thật sự không cách nào chống đỡ được, tám chín phần mười thật sự phải cử viện binh đi rồi."
Sắc mặt Liễu Minh có chút ngưng trọng, nhưng cũng không dám chần chừ gì cả, nhanh chóng đi ra động phủ, rời khỏi Cửu Anh Sơn, bay thẳng đến ngọn núi chính của Man Quỷ Tông.
…
Bảy ngày sau, tiếng chuông lại lần nữa vang lên trong Man Quỷ Tông.
Tiếp đó một đoàn phi chu từ sơn môn lần lượt bay lên không, trong đó có mộc chu tỏa ra ánh sáng màu xanh mờ mịt, có ngọc chu được hơi nước trắng xóa vây quanh, có cốt chu được khí đen cuồn cuộn bao phủ, cái lớn thì dài bốn năm mươi trượng, cái nhỏ thì chỉ khoảng bảy tám trượng mà thôi, tổng cộng có khoảng ba bốn chục chiếc.
Trên những pháp khí phi hành này đứng đầy đệ tử Man Quỷ Tông, mỗi người một khí tức khác nhau, sau một tiếng “Xuất phát” lạnh như băng phát ra từ miệng Chưởng môn Man Quỷ Tông, tiếng xé gió đồng loạt nổi lên, tất cả đều bắn về cùng một hướng.
Mà ngay sau khi đoàn thuyền bay đi, tiếng chuông lại vang lên trong Man Quỷ Tông, lúc này khắp nơi trong tông đều hiện ra từng tòa pháp trận cỡ lớn.
Những pháp trận này cảm ứng kích phát lẫn nhau, từ đó tuôn ra vô số phù văn, chỉ trong nháy mắt đã phô thiên cái địa bao phủ toàn bộ Man Quỷ Tông.
Tiếp đó không gian bên ngoài Man Quỷ Tông vặn vẹo một hồi, dãy núi khổng lồ nơi Man Quỷ Tông tọa lạc bỗng mờ đi, không ngờ lại biến mất không thấy đâu nữa.
Đồng thời khu vực vốn là những ngọn núi này trước kia, vô số khí đen cuồn cuộn tuôn ra, chỉ trong chốc lát đã biến nơi đây thành một biển sương mù màu đen mênh mông.