“Không ngờ Huyết Lung tỷ tỷ còn có dị bảo như vậy, thật sự là quá tốt.” Lam Tư tỏ ra cao hứng.
Liễu Minh cũng lộ vẻ vui mừng trong ánh mắt. Cấp bậc của chiếc phi xa này rõ ràng cao hơn Đái Nguyệt Ngọc Chu của hắn không ít, dĩ nhiên chính là một kiện Pháp bảo chính thức. Xem ra Huyết Đằng nhất tộc thật có sở trường về phương diện chế tác các loại bảo vật chuyên chở.
“Đó là tự nhiên!”
Huyết Lung nghe vậy không khỏi cảm thấc đắc ý bèn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết tạo nên tiếng chim hót líu lo. Hình vẽ Hỏa Điểu mặt ngoài phi xa cũng theo đó đại phóng ánh sáng màu đỏ khiến toàn bộ chiếc xe lập tức biến lớn chừng bảy tám trượng, đủ chỗ cho mười mấy người vì vậy hoàn toàn dư dả để sắp xếp cho ba người Liễu Minh.
Vừa phóng người vào trong xe, Huyết Lung liền liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết khiến cho phi xa chấn động. Chung quanh bỗng nhiên hiện ra từng mảnh vân khí màu đỏ sau đó biến thành hư ảnh Hỏa Điểu có chút mơ hồ. Chỉ thấy đôi cánh chim khẽ run lên, lông vũ toàn thân liền tỏa ra hỏa diễm cuồn cuộn chiếu rọi toàn bộ quang cảnh xung quanh hơn nữa còn tạo thành tốc độ không thể tin nổi mang bọn họ bay về chân trời phía xa, sau mấy cái chớp động đã hoàn toàn biến mất không chút tăm tích.
“Chậc chậc, Huyết Lung tỷ tỷ, chiếc phi xa này quả nhiên không giống bình thường, so với xe gỗ do bổn tộc điêu khắc phải nhanh hơn từ hai đến ba lần.”
Lam Tư ngồi trên xe ngắm nhìn cảnh vật trôi nhanh về phía sau liền không nhịn được ca ngợi vài câu khiến Huyết Lung nhoẻn miệng cười, bộ dáng càng thêm tự đắc. Trong lúc đó, Liễu Minh đang chăm chú quan sát những điểm nối của chiếc xe. Kết quả phát hiện nơi đó có vài lỗ hổng, bên trong khảm nạm những viên tinh thạch đỏ rực như lửa, thình lình đều là cực phẩm tinh thạch thuộc tính Hỏa với giá trị vô cùng xa xỉ. Ngay lúc phi xa di chuyển với tốc độ cực nhanh, Linh lực bên trong đám tinh thạch này cũng đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt tương ứng. Dựa theo tính toán của hắn, không đến một hai canh giờ, Linh lực của đám tinh thạch kia sẽ bị tiêu hao sạch sẽ. Nghĩ đến đây lại nhìn sang Huyết Lung một cái, họ Liễu không khỏi âm thầm cảm thán mức độ giàu có của Huyết Đằng nhất tộc, đệ nhất đại tộc tại Man Hoang, không hề để tâm đến việc tiêu hao cực phẩm Linh thạch.
Đúng lúc này, Liễu Minh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện bèn quay sang hỏi Lam Tư một câu:
“Lam đạo hữu, chúng ta tiến về sơn mạch Luyện Ngục đại khái tiêu tốn bao nhiêu thời gian, liệu có ảnh hưởng đến việc gặp mặt Thanh Lánh nhất tộc?”
“Liễu huynh yên tâm, ta đã thu được tin tức chính xác, tộc Thanh Lánh trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi phạm vi núi Hắc Ngục. Đợi khi hoàn thành việc săn giết Xích Viêm Thú, chúng ta lập tức gặp họ, bảo đảm không để chậm trễ bao nhiêu thời gian.” Lam Tư khẽ cười một tiếng rồi mới giải thích.
“Nói vậy thì ta an tâm rồi!” Liễu Minh nhẹ nhàng thở ra sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Lam Tư thấy vậy liền tiếp khẽ nhoáng thân hình, tiến đến phần rìa của phi xa, bắt đầu ngắm nhìn phong cảnh xẹt qua hai bên một cách hào hứng. Trong lúc đó, Huyết Lung hết nhìn Lam Tư lại đưa mắt quan sát Liễu Minh, ánh nhìn hiện lên một tia kỳ lạ nhưng vẫn không nói gì. Nhất thời, bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên yên lặng, chỉ có tiếng gió reo lên ô ô bên cạnh.
…
Sươn mù lượn lờ tại một dãy núi chạy dài ở phía Đông Nam của đại lục Man Hoang. Nơi đây ngoại trừ sắc trời ảm đảm cùng lửa đỏ nóng rực, hầu như không thể nhìn ra màu sắc gì khác. Khắp sơn mạch trải rộng vô số miệng núi lửa lớn nhỏ, thỉnh thoảng còn có thể chứng kiến vài cột dung nham đỏ thẫm phóng thẳng lên trời tạo thành từng tiếng nổ mạnh ù ù không dứt. Trong không khí tràn đầy mùi lưu huỳnh gay mũi, nhiệt độ cũng bị đẩy cao đến mức dọa người.
Nơi này chính là sơn mạch Luyện Ngục, một trong những vùng hiểm địa nổi danh của đại lục Man Hoang. Tuy nói là hiểm địa nhưng sơn mạch này còn đồng dạng ẩn chứa Linh tài thuộc tính Hỏa hiếm thấy ở nơi khác vì vậy thường xuất hiện từng nhóm tu sĩ Yêu tộc đến đây thám hiểm nhưng chủ yếu là ở khu vực ngoài rìa của dãy núi này. Sơn mạch Luyện Ngục chính là khu vực trung tâm của cả vùng, được một tầng sương mù đỏ rực bao phủ quanh năm. Trừ một ít tu sĩ sở hữu đại thần thông, bình thường sẽ không có ai tiến gần đến khu vực này.
Một ngày nọ, nơi chân trời phía xa đột ngột xuất hiện một đạo lưu quang đỏ rực bắn đến, hiện đang lơ lửng bên ngoài sương mù hồng sắc. Hào quang lóe lên, hiện ra một chiếc phi xa lớn bảy tám trượng màu đỏ nhạt, phía trên còn có ba người, chính là nhóm người Liễu Minh ngày đêm chạy đến nơi này. Lúc này, sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh, Huyết Lung liền bấm niệm pháp quyết đồng thời nhỏ giọng tụng niệm vài câu chú ngữ kỳ lạ. Sau một khắc, phi xa dưới chân bọn họ liền hóa thành một đạo hồng quang chui vào bên trong vòng tay trữ vật trên cổ tay nàng.
“Phía trước chính là Hỏa Chướng Vân tiếng tăm lừng lẫy của sơn mạch Luyện Ngục. Huyết Lung tỷ tỷ, phi xa của ngươi cũng mang thuộc tính Hỏa biết đâu có thể trực tiếp băng qua?” Lam Tư nhìn qua từng trận sóng nhiệt đập tới trước mặt, đôi mi thanh tú không khỏi cau lại.
“Nếu sử dụng Tất Phương phi xa vượt qua Hỏa Chướng Vân tự nhiên sẽ đơn giản hơn nhiều nhưng như vậy tất sẽ ảnh hưởng đến linh tính của bảo vật, ta thật sự không nỡ. Trong tay ta có vài viên Tránh Viêm châu, có thể bảo vệ hai người chúng ta. Về phần Liễu đạo hữu, ta nghĩ hắn tự có thủ đoạn bảo vệ chính mình. Nếu nơi này cũng không qua được, ta buộc lòng phải đánh giá lại thực lực của các hạ.” Huyết Lung bĩu môi nói ra.
Vừa dứt lời, cổ tay trắng ngần của cô gái này đã xuất hiện nhiều hơn môt hạt châu long lanh màu thủy lam. Sau khi đánh vào một đạo pháp quyết, viên châu liền phóng xuất một tầng ánh sáng màu lam vũ, hóa thành quang cầu hình bầu dục lớn hơn một trượng bao phủ hai người Huyết Lung cùng Lam Tư vào trong. Nhìn vào không gian của nó, quả thật không cách nào dung nạp thêm bất cứ ai khác. Sau khi nhìn lại Liễu mInh một cái, khóe miệng Huyết Lung liền nổi lên một tia cười khẽ, tiếp đó nàng liền thúc giục pháp quyết điều khiển quang cầu hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về phía sương mù đỏ rực trước mắt.
Liễu Minh vẫn không hề tỏ ra khó chịu!
Xèo xèo!
Ngay khi chạm đến sương mù màu đỏ, mặt ngoài quang cầu bỗng nhiên bắn ra vô số thủy quang li ti khiến cho sương mù xung quanh không ngừng tiêu tán. “Phốc” một tiếng, quang cầu màu lam đã tiến vào giữa biển sương đỏ rực.
“Theo ta được biết, nếu như không có trong tay bảo vật kháng lửa, chỉ sợ ngay đến tu sĩ Thiên Tượng cảnh cũng không thể băng qua Hỏa Chướng Vân này. Vạn nhất Liễu đạo hữu không am hiểu thuật tị hỏa, bằng vào hai người chúng ta, liệu có thể đối đầu với Xích Viêm Thú Thiên Tượng cảnh hay không…” Mặc dù đã có màn sáng màu lam bảo hộ, Lam Tư vẫn không khỏi chảy ra vô số mồ hôi bèn quay đầu nhìn về phía sau một cách lo lắng.
“Hừ, vừa khéo để cho tiểu tử này chịu khổ một chút! Chẳng phải chỉ là một đầu Xích Viêm Thú thôi sao, ta không tin bản thân lại không đối phó nổi.” Huyết Lung dường như có chút không thoải mái bèn hừ nhẹ một tiếng.
Kết quả chỉ sau một khắc, một màn khiến cho hai người há mồm trợn mắt đã xảy ra!
Chỉ thấy sương mù phía sau đột nhiên rúng động kịch liệt. Tiếp theo, một bóng người màu xanh bất chợt hiện ra, từ tốn hạ từng bước chân, nhìn như chậm rãi nhưng lại tạo thành tốc độ cực nhanh. Mỗi một bước chân đều vượt qua khoảng cách hai ba mươi trượng. Bóng người này không ai khác chính là Liễu Minh. Sương mù nóng bỏng xung quanh dường như không thể tạo thành ảnh hưởng đến hắn.
Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, mặt ngoài làn da của Liễu Minh đang được một tầng hơi nước màu đen bao phủ. Dựa vào thân thể mạnh mẽ ngang với tu sĩ cấp Thiên Tượng của hắn, cộng thêm quá trình dung nhập tinh huyết Thiện Yêu cùng sự ảnh hưởng của Minh Cốt Quyết đến cốt cách thân thể, Hỏa Chướng Vân tự nhiên không thể tạo thành thương tổn cho hắn. Chưa kể, họ Liễu còn khéo léo vận dụng Minh Hà Trọng Thủy hóa thành màn nước bảo vệ quanh thân vì vậy việc băng qua biển sương đã không còn nguy hiểm gì đáng kể.
Kết quả, trong lúc hai người Huyết Lung cùng Lam Tư còn chưa thoát khỏi vẻ kinh ngạc, Liễu Minh đã cùng hai người hóa thành quang cầu màu lam bắt đầu xuyên qua sương khói hồng sắc. Trải qua thời gian chừng nửa nén hương, ba người rốt cuộc rời khỏi Hỏa Chướng Vân để đến được một mảnh sơn mạch càng thêm nóng rát. Có điều cũng may nơi đây đã không chịu ảnh hưởng của biển sương đỏ rực vì vậy ba người đã có thể thu hồi thủ đoạn tị hỏa. Chẳng qua, giờ phút này, ngoại trừ Liễu Minh vẫn duy trì bộ dáng ung dung của mình, hai người Huyết Lung và Lam Tư lại tỏ ra tương đối chật vật, mồ hôi đổ ra như tắm. Điều này khiến cho Huyết Lung tuy rằng vô cùng khó chịu nhưng lại không thể làm gì. Còn Lam Tư càng thêm phần kính sợ với hắn.
Trong thời gian tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Huyết Lung, ba người lại phi hành gần nửa canh giờ mới đến được một tòa cự phong đỏ thắm. Dưới đáy của ngọn núi này có một cửa động rất lớn. Theo như Huyết Lung kể lại, Xích Viêm Thú có lẽ đang ở bên trong.
“Chúng ta dừng ở đây đi. Xích Viêm Thú trời sinh vô cùng nhạy cảm, nếu cứ tiếp tục tới gần chỉ sợ sẽ bị nó phát hiện.”
Khi còn cách cự phong chừng ba bốn mươi dặm, Lam Tư cùng Huyết Lung đột nhiên ngừng lại. Liễu Minh thấy vậy cũng lập tức đình chỉ mọi động tác. Hắn ngẩng đầu quan sát cửa động ở phía xa xa. Càng tới gần chỗ đó, nhiệt độ lại càng tăng cao đến mức mơ hồ bùng cháy lửa nóng khiến cho không khí cũng phải nổi lên từng đợt gợn sóng. Lúc này, Liễu Minh chợt lấy ra một khối ngọc giản màu xanh có ghi lại tin tức liên quan đến Xích Viêm Thú mà hắn đã xem đi xem lại nhiều lần trên đường đến đây.
“Hai vị, thực lực của Xích Viêm Thú cấp Thiên Tượng không phải chuyện đùa. Tại nơi ngập tràn dung nham, nó còn chiếm được ưu thế địa lợi. Không biết hai vị đã nghĩ ra kế sách ứng phó chu toàn hay chưa?" Liễu Minh chợt xoay người, nghiêm tục hỏi lại một câu.
“Ta cùng Lam Tư muội muội đương nhiên đã có kế sách của mình.” Huyết Lung nghe vậy liền trả lời không cần suy nghĩ.
“Liễu đạo hữu, kế hoạch là như thế này. Bởi vì Xích Viêm Thú là yêu thú cực phẩm thuộc tính Hỏa, trời sinh có thể diều khiển năng lượng của lửa chung quanh. Sơn động dưới kia lại là dòng sông nham thạch có thể cung cấp lực lượng Hỏa thuộc tính vô cùng vô tận. Nếu cùng nó giao thủ ở đó thì quá mức bất lợi, cho nên chúng ta có ý định dẫn dụ nó rời khỏi đây, sau đó sử dụng đại trận Vạn Mộc vây khốn xung quanh từ đó tiến hành chém giết.” Lam Tư lên tiếng giải thích như vậy.
“Đại trận Vạn Mộc là trận pháp thuộc tính Mộc, bày trận tại nơi nóng bỏng thế này liệu có vấn đề gì không?" Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh liền lộ vẻ chần chờ.
“Không sao cả, đại trận Vạn Mộc có thể căn cứ hoàn cảnh để triệu hồi cây cối thuộc tính khác nhau. Lần này, thứ ta dùng chính là loại cây mang đặc tính liệt diễm.” Lam Tư mỉm cười, lấy ra một cái hộp gỗ có chứa rất nhiều hạt giống đỏ rực nhìn như kén tằm.
“Đã như vậy thì tiến hành thôi.” Liễu Minh thấy vậy bèn nhẹ gật đầu.