Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nho Mỹ.

Beta: Sỹ Dinh

Đủ tư cách. Thật đúng là đủ tư cách.

Nghe được ý tứ trong lời của Diệp Tu Bạch, phỏng chừng Mạc Đình Xuyên đã đem toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây nói rõ hết thảy.

Bây giờ Diệp Sơ Dương chợt phát hiện, Mạc Đình Xuyên có thể trở thành bạn với Lục Cảnh Hành, quan hệ lại còn rất tốt, hình như là cũng có đạo lí.

Đương nhiên lời này của Diệp Sơ Dương không có ý khác. Chỉ đơn thuần cảm thấy thật buồn cười mà thôi.

Gác chuyện của mình sang một bên, Diệp Sơ Dương tự hỏi một chút sau tiếp tục hỏi:

"Nói lại, tên Khảm Khang này không phải luôn khó tiếp cận sao? Tại sao chú có thể gần gũi hắn như vậy?"

Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Khảm Khang rõ ràng là rất tôn kính Diệp Tu Bạch.

Trong chuyện này vừa có việc gì đã xảy ra, còn cần Diệp Tu Bạch giải thích rõ ràng một chút.

Chú út cũng không có ý định gạt nhóc con nhà mình, sau khi nghe thấy vấn đề của cô, trầm tư một lúc, sắp xếp lại từ ngữ, sau đó nói:

"Khảm Khang tự mình tới tìm tôi."

Sau đó Diệp Tu Bạch đem những chuyện xảy ra gần đây nói ra trọn vẹn.

Thì ra đúng thật là Khảm Khang tự mình chủ động xuất kích.

Hơn nữa, mọi chuyện phát triển kết quả làm Diệp Sơ Dương không khỏi thấy có chút kinh ngạc.

Lí do Khảm Khang tìm Diệp Tu Bạch là muốn mượn lực lượng của Diệp Tu Bạch, nếu Diệp Tu Bạch không đồng ý hợp tác, vậy thì Diệp Sơ Dương sẽ chết.

Bỗng dưng nghe được mình mang mệnh con chó, Diệp Sơ Dương vẻ mặt không tin được.

Tại sao lại ngu ngốc như vậy?

Cô sẽ chết? Tại sao cô không biết?

Diệp Sơ Dương khó hiểu nhìn về phía người đàn ông kia, lại thấy Diệp Tu Bạch thần sắc nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái:

"Hắn nói lúc trước ở sân bay, cậu bị người của hắn đụng trúng. Trên người có vật được ném đi."

Nghe vậy, lông mày Diệp Sơ Dương lập tức nhíu lại.

Cô bị người ta đụng trúng là thật.

Phục vụ cũng đã chết.

Nhưng mà cô ném đồ vật ư?

Diệp Sơ Dương vuốt cằm trầm tư một chút, lúc mà cô vắt óc suy nghĩ, trong đầu nhanh chóng vụt qua một ý.

Cô vỗ mạnh cái trán của mình.

Trên thực tế, người kia đúng là hoàn toàn không mang theo thứ gì. Nhưng mà nói muốn cố tình mang đi, đúng là có mấy cách nói.

Diệp Sơ Dương nhớ rõ, ngày hôm đó sau khi mình về nhà, phát hiện trên quần áo bị rách một lỗ nhỏ, như là bị vật gì xé cho rách.

Lúc đó Diệp Sơ Dương cũng không để ý.

Nhưng bây giờ nghĩ đến, xem ra chính là chỗ này.

Khảm Khang nếu muốn Ba Tùng hạ Hàng đầu cho cô, tất nhiên là muốn bắt cô, lấy đi một số đồ trên người. Nhưng về cơ bản đồ của Diệp Sơ Dương đều ở nước Z.

Khảm Khang muốn người tới nước Z còn phải xuống tay với Diệp Sơ Dương, chuyện này cơ bản là không thực hiện được.

Cho dù Diệp Sơ Dương tới nước L trước, chắc chắn bên cạnh cũng có Diệp Tu Bạch hoặc Lục Cảnh Hành.

Cuối cùng Khảm Khang cũng chỉ có thể ở sân bay làm loạn.

Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương đã hiểu rõ tất cả.

Cô nhìn Diệp Tu Bạch, sau đó nâng quai hàm hỏi:

"Cho nên Khảm Khang lợi dụng chuyện này để uy hiếp chú?"

"Ừ." - Diệp Tu Bạch thần sắc nhàn nhạt gật đầu: "Hắn bảo nếu tôi nói không muốn hợp tác, đến lúc đó người bị thương bởi hạ Hàng đầu chính là cậu."

Đây cũng chính là nguyên nhân mấu chốt kích thích Diệp Tu Bạch tới đây.

Nhưng trực giác của Diệp Tu Bạch nói cho anh, có lẽ cái gọi là thủ đoạn của Khảm Khang căn bản không làm gì được Diệp Sơ Dương.

Diệp Tu Bạch nghĩ như thế, ánh mắt lại lần nữa lập lòe một chút.

"Chú vừa nói như vậy, xem ra đúng là tôi phải cẩn thận một chút."

Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, trăm lần không nghĩ tới Khảm Khang vậy mà đã sớm như là vươn tay đến Diệp gia bên này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK