Tay cầm bút của Diệp Tu Bạch hơi khựng lại rồi lại tiếp tục viết cái gì đó như không có chuyện gì xảy ra.
Dường như anh phát hiện ra rồi nhưng lại không muốn nói gì với tên nhóc nhà mình cả.
Thấy vậy, hàng lông mày của Diệp Sơ Dương liền chau lại.
Sau đó cô áp sát người về phía trước rồi chống cằm tiếp tục hỏi: “Chú út à, chú bận lắm sao?”
Khi cô nói, Diệp Tu Bạch nhìn thấy tay của cậu thiếu niên đặt trên tờ giấy dưới tay mình, anh chậm rãi ngẩng đầu lên rồi nhướn mày hỏi: “Thế cậu muốn làm gì?”
“Cháu muốn đưa chú đi hẹn hò.” Diệp Sơ Dương nói với bộ dạng nghiêm chỉnh, chỉ là ngay giây sau, khi đối mặt với ánh mắt nửa cười nửa không của người đàn ông của cô thì cô liền rén luôn. Đôi tay đang đưa ra liền trở nên vô cùng ngượng nghịu sờ lên mũi của mình, cô nói nhỏ với Diệp Tu Bạch: “Ôn Phi Vũ hẹn cháu đi ăn cơm đấy. Ở chỗ ăn có hai đôi đấy, cháu đi một mình chẳng phải mất mặt lắm sao……”
Hơn nữa thì lúc trước Diệp Sơ Dương cũng từng nói với Hà Khâm là cô và Diệp Tu Bạch sẽ mời anh ta ăn cơm.
Vậy nên~~~
Diệp Sơ Dương nghĩ một hồi rồi tiếp tục chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Diệp Tu Bạch: “……”
Người đàn ông khi nhìn thấy ánh mắt nũng nịu ấy của tên nhóc nhà mình ngay lập tức chỉ muốn buông vũ khí đầu hàng. Nhưng may mà anh vẫn kiềm chế được.
Thế là Diệp Tu Bạch liền đặt bút xuống, anh học bộ dạng của tên nhóc nhà mình, một tay chống cằm nhướng mày hỏi: “Tôi mà đi với cậu thì có lợi lộc gì?”
Diệp Sơ Dương: “……”
Ui, quả nhiên là bản chất thương nhân.
Diệp Sơ Dương cảm thấy khá là bất lực ngước mắt lên trời ngao ngán, nhưng cô vẫn hỏi: “Thế chú muốn cái gì?”
“Để đấy đã, sau này tôi nghĩ ra sẽ bảo.”
“Ồ.” Diệp Sơ Dương tuy “ồ” lên một tiếng nhưng vẫn cảm thấy nghi hoặc nhìn chằm chằm vào người đàn ông của mình.
Không biết có phải do trực giác của cô sai lệch hay không mà cứ luôn cảm thấy khi Diệp Tu Bạch nói ba chữ “để đấy đã” dường như không có ý gì tốt.
Có điều dường như lúc này nói gì cũng vô ích. Dù sao cô cũng đã đồng ý rồi.
Diệp Sơ Dương bĩu môi.
*
Buổi tối ngày hôm sau, sáu giờ hơn, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch ăn mặc vô cùng thoải mái ra khỏi nhà.
Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm với bạn bè nên cũng chẳng cần để ý quá nhiều.
Khi Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đi tới nhà hàng thì Ôn Phi Vũ và Hà Khâm đang điên cuồng phỉ báng cậu thiếu niên nào đó trong phòng đặt riêng.
Ôn Phi Vũ sờ cằm cảm khái, ngữ khí vô cùng nghiêm chỉnh: “Tôi nói thật đấy. Ban đầu tôi thật sự cảm thấy cậu ấy là kẻ lừa đảo, xem bói mà lấy tận 888 tệ.”
Xem bói thôi mà cũng 888 tệ?
Nghe thấy mấy chữ này, Hà Khâm lập tức trợn tròn mắt: “Cái đẹt, gian thương à!”
“Thực ra cũng không thể nói là gian thương được, cái chính là bởi vì cậu ta lúc đó quá nghèo. Thế nhưng cậu ta lái Lamborghini xong nói với tôi là mình rất nghèo, tôi cảm thấy người chế tạo ra Lamborghini chắc bị cậu ta chọc tức chết mất.
Hà Khâm: “……”
Nhiễm Giai Hàm: “……”
Mẹ nó chứ như này thì đúng là khó hiểu thật.
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau rồi Hà Khâm thốt lên một câu: “Thế suy cho cùng thì Diệp Sơ Dương là phú nhị đại phải không?”
Nghe vậy, Ôn Phi Vũ lập tức nhướng mày rồi xua xua tay với Hà Khâm, anh ta tỏ ra vô cùng nghiêm túc lắc lắc đầu: “Không phải đâu.”
Ồ.
Không phải à.
Vậy thì là tự bản thân Diệp Sơ Dương đi tới vị trí của ngày hôm nay sao? Lợi hại thật đấy.
Hà Khâm thầm cảm khái trong lòng một tiếng, ngay giây sau đã nghe thấy Ôn Phi Vũ nheo mắt nói: “Phú tam đại mới đúng.”