Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tử Đằng

Đối với câu khích lệ này của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch chỉ là không nghe nổi.

Anh đường đường là một người đàn ông, mà lại bị thằng nhóc con nhà mình khen đáng yêu.

Được! Nể tình cậu là người yêu tôi, tạm thời tha thứ cho cậu.

Hai giờ chiều, là giờ hẹn của Diệp Sơ Dương và Lương Cẩm Tú. Lúc Diệp Sơ Dương bước ra cửa, Túc Thất đã đứng chờ ở xa. Nhìn thấy Diệp Sơ Dương đi ra tới, anh còn tâm tình rất tốt vẫy vẫy tay.

Nhìn thấy vậy, Diệp Sơ Dương không khỏi câu môi cười cười, cô mở miệng hỏi “Xem ra là đã chuẩn bị sẵn sàng giúp tôi đi đánh nhau rồi.”

Nghe vậy, trên mặt Túc Thất liền xuất hiện một chữ What?

Ơ, nhưng mà nếu muốn nói như vậy, thì cũng không có vấn đề gì cả.

Vốn dĩ nhiệm vụ của anh hôm nay chính là phòng ngừa Cửu Thiếu nhà mình làm ra những chuyện gì không thể cứu vãn nổi.

Tuy là trong đầu Túc Thất đang có mấy cái ý nghĩ, nhưng ý nghĩ tích cực lại cực kỳ nhỏ bé. Có khi dù người quản lý của Diệp Sơ Dương là Đoàn Kiệt hay công ty Hoàn Cảnh, đối với việc lần trước Diệp Sơ Dương đánh nhau ở quán bar cũng đều sợ.

Dù gì Diệp Sơ Dương cũng là minh tinh nổi tiếng trong Showbiz, hơn nữa fans lại nhiều, nếu như có quá nhiều chuyện hắc liêu phơi ra, khẳng định sẽ bị ảnh hưởng.

Nên lúc này, bọn họ vẫn là đề phòng một chút thì hơn.

Quán cafe cách khu số 9 Diệc Viên cũng không xa, nên thời gian đi đường cũng không mất bao lâu. Túc Thất đưa Diệp Sơ Dương đến xong liền tìm chỗ đậu xe ngồi chờ.

Nhìn thấy Diệp Sơ Dương định bước vào quán, Túc Thất vẫn là nhịn không được nhắc nhở một câu “Tôi nói này, Cửu Thiếu cái đó, à, cậu nếu như thật sự nhịn không được thì hãy gọi cho tôi một tiếng nhé, tôi nhất định sẽ thay cậu đánh chết cô ta.”

Diệp Sơ Dương: “.....”

Không phải chứ, các người có phải quá coi thường năng lực ta không vậy?

Hay là quá xem trọng bản lĩnh của Lương Cẩm Tú?

Diệp Sơ Dương cạn lời nhếch môi cười cười, tùy là rất muốn xoay người rời đi, nhưng sợ động tác nhỏ của mình sẽ làm cho Túc Thất cảm thấy bi thương, nên cuối cùng, Diệp Sơ Dương vẫn chỉ có thể tiến lên vỗ vỗ bả vai đối phương, sau đó mới rời đi.

Túc Thất bị lưu lại phía sau, vẻ mặt hiền lành nhìn Diệp Sơ Dương.

Ở cửa diễn ra một loạt sự tình, Lương Cẩm Tú cũng không hề hay biết. Toàn bộ hành trình cô đều ngồi đưa lưng ra phía ngoài, nên lúc này đây không biết Diệp Sơ Dương đã tới.

Khi bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Sơ Dương đi đến trước mặt mình ngồi xuống, cô nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình, mỉm cười nói “Diệp Cửu thiếu, cậu đến muộn.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lười biếng dựa vào trên ghế, sau đó ngước mắt nhìn cô ta một cái, thiển thanh nói “Ngại quá, chú út tôi không cho tôi đi gặp chị, cho nên tôi phải phí sức để thuyết phục chú ấy.”

Một câu như vậy, trực tiếp làm sắc mặt Lương Cẩm Tú thêm khó coi hơn.

Không biết có phải Diệp Tu Bạch không cho cậu ta đến gặp cô hay không, nhưng riêng câu nói này của Diệp Sơ Dương cũng đủ nhìn ra được, đây chính là Diệp Sơ Dương quang minh chính đại mà chế nhạo cô.

Lương Cẩm Tú lạnh lùng nhìn, đáy mắt tràn ngập sự chán ghét đối với Diệp Sơ Dương.

Ngay từ khi cô biết Diệp Sơ Dương có tâm tư với Diệp Tu Bạch, cô chỉ cảm thấy khiếp sợ. Sau đó suy nghĩ lại thì chỉ cảm thấy ghê tởm.

Diệp Sơ Dương thế mà lại có ý với chú út của mình? Hơn nữa cậu ta cũng là một tên đàn ông.

Sao mà không ghê tởm cho được cơ chứ.

Sau khi nhìn Diệp Sơ Dương một lúc lâu, cô bỗng nhiên câu môi cười cười, “Tôi nói Diệp Cửu thiếu vì cái gì mà không đồng ý tôi và Tam Gia ở bên nhau, nguyên lai chính là vì suy nghĩ của cậu. Diệp Cửu thiếu không cảm thấy mình có điểm hơi quá phận sao?”

Diệp Sơ Dương đương nhiên hiểu đương ý của Lương Cẩm Tú là gì, nhưng cô chỉ nhếch nhếch khóe miệng, “Tôi đương nhiên là vì suy nghĩ của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK