Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng rồi, Sơ Dương này, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.” Lư Vãn Phong đột nhiên nói.

Thấy vậy, Diệp Sơ Dương liền nhướn mày rồi đặt đũa trong tay xuống, cô bình thản hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Vậy, tiểu quỷ mà Mã Triết nuôi liệu có xuất hiện tình trạng như tôi không?”

Kỳ thực thì ẩn ý trong câu nói của Lư Vãn Phong những người ở đây đều hiểu.

Lư Vãn Phong hận Mã Triết như vậy, bản thân xảy ra tình trạng bị quật lại do nuôi tiểu quỷ nên thiết nghĩ trong lòng cô cũng mong ngóng việc Mã Triết xảy ra chuyện.

Nhưng chuyện này thực sự là nói không chuẩn được.

Đặc biệt là xảy ra trên người Mã Triết.

Diệp Sơ Dương nghe Lư Vãn Phong nói xong, cô liền thả lỏng người dựa vào thành ghế, đôi mắt đào hoa dài hẹp lộ ra thần sắc khiến người ngoài khó mà đoán được cô đang nghĩ gì.

Một hồi sau, Diệp Sơ Dương mới nói: “Mã Triết và chị có lẽ không giống nhau đâu.”

“Nghĩa là sao?” Lư Vãn Phong cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Tức là chị nuôi tiểu quỷ nhưng cái Mã Triết nuôi có lẽ là Kumathong.

“Cái đó, Kumathong là cái gì?” Triệu Vũ Hành ở bên cạnh lúc này nội tâm rối bời.

Hai người trước mắt anh, lúc thì tiểu quỷ, lúc thì Kumathong.

Liệu có thể nghĩ cho con người nghiêm chỉnh chẳng biết gì như anh hay không?

Triệu Vũ Hành nghĩ bụng, biểu cảm trên mặt anh vô cùng phức tạp nhìn Diệp Sơ Dương chằm chằm.

Bởi vì anh vừa liếc qua nhìn Lư Vãn Phong thấy khuôn mặt của đối phương cũng có biểu cảm mù mờ. Trông vậy là cũng đủ hiểu là bản thân Lư Vãn Phong cũng không biết gì.

Vậy nên bây giờ chỉ có thể đợi người thật sự hiểu là Diệp Sơ Dương giải đáp mà thôi.

Cuối cùng, Diệp Sơ Dương quả không khiến hai người họ thất vọng.

Cô nói: “Tiểu quỷ mà chị nuôi là dựa vào bùa phép của nước T tu luyện thành, nhưng Kumathong lại được xưng là “Kim Đồng Tử hoặc Phật Đồng Tử”, là một quái vật pháp bảo. Bình thường được người ta nuôi để giúp người ta diệt trừ tai hoạ, thêm phúc thêm tài.”

Nói xong, ánh mắt của Diệp Sơ Dương lướt qua khuôn mặt của Lư Vãn Phong, thấy thần sắc ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ của đối phương, cô tiếp tục nói: “Đây có lẽ là nguyên nhân mà vĩnh viễn chị không thể làm tổn thương Mã Triết.”

Kumathong là quái vật nhưng nó vẫn có điểm khác biệt về tính chất với tiểu quỷ.

Ở nước T, Kumathong sau khi được chế thành pháp tướng của đứa trẻ, thông qua sự làm phép của pháp sư và cao tăng, khiến cho những đứa trẻ bị sảy thai, chết non, chết ngoài ý muốn nhập linh hồn vào đó, giúp cho những linh hồn có một nơi trú ngụ yên ổn trong Kumathong, không phải vất vưởng bên ngoài nữa.

Vì vậy nên Mã Triết mới bình yên vô sự sau nhiều lần bị đánh lén như vậy.

“Nếu khi đó người đưa chị đi nước T bảo chị nuôi Kumathong thì có lẽ bây giờ sự nghiệp của chị còn huy hoàng hơn nữa, cũng không xảy ra chuyện bị quật lại như này.”

Nghe Diệp Sơ Dương nói những lời này, đột nhiên Triệu Vũ Hành chau mày: “Nếu theo như lời cậu nói thì há chẳng phải ai nuôi Kumathong cũng tốt sao?”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền bật cười rồi xua xua tay với Triệu Vũ Hành, cô nói vô cùng cảm khái: “Kumathong có ích như vậy nào dễ gặp phải cơ chứ. Bây giờ hầu hết Kumathong đều ở trong chùa chiền nước T, việc ăn uống dựa vào hương hoả. Thông thường sẽ không có ai có cơ hội được tiếp xúc với Kumathong đâu.”

Vậy nên chỉ có thể nói là vận may của Mã Triết không tồi.

Có điều~~~

Diệp Sơ Dương liền nghĩ lại lúc cô nhìn thấy Mã Triết lần đầu tiên, quanh người có khí đen và vàng đan xen vào nhau rất rõ, cô cảm giác có lẽ phải điều tra cho rõ xem Mã Triết rốt cuộc là yêu ma quỷ quái phương nào.

Nghĩ vậy, Diệp Sơ Dương liền im lặng không nói gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK