Vốn dĩ nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay là Diệp Sơ Dương nhưng sau khi bữa tiệc bắt đầu không bao lâu, Diệp Sơ Sương liền biến mất tăm. Điều này khiến rất nhiều người muốn trò chuyện với Diệp Sơ Dương để nhận cơ hội làm quen cảm thấy vô cùng thất vọng.
Nhưng lúc này, Diệp Sơ Dương lại xuất hiện trở lại.
Hơn nữa còn cùng tứ thiếu gia nhà họ Diệp là Diệp Mộ Thành cùng bước vào...
Nhìn thấy cảnh này sao cứ có cảm giác kì quặc?
Mọi người chớp chớp mắt nhưng vẫn khóa chặt tầm nhìn về phía Diệp Tu Dương, chỉ sợ mình quay người đi một cái sẽ không cẩn thận làm mất mục tiêu.
Diệp Sơ Dương đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người, nhưng cô cũng không quá quan tâm.
Sau khi ra hiệu cho Diệp Mộ Thành, cô liền đi về phía góc đại sảnh.
Từ sau khi cô bước vào đại sảnh, ngay lập tức liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở trong góc.
Diệp Sơ Dương bước tới bên cạnh Diệp Tu Bạch, anh đang quay lưng lại với cô và nói gì đó với người ở đối diện, thế là Diệp Sơ Dương liền giơ tay chọc nhẹ vào vai anh, ngó đầu qua vai Diệp Tu Bạch.
Vừa nhìn qua mới biết người đứng trước mặt Diệp Tu Bạch, ở một mức độ nào đó chính là cấp trên của Diệp Sơ Dương...
Mộ Tấn Hoa.
Mộ Tấn Hoa nhìn thấy Diệp Sơ Dương trước cả Diệp Tu Bạch, vì thế khi thấy thiếu niên nhìn qua vai Tam gia nhà mình tới đây, anh liền nở một nụ cười lên tiếng: "Cửu thiếu, chúc mừng sinh nhật."
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền bật cười xua tay: "Cám ơn Mộ tổng."
Nhìn khắp làng giải trí nước Z, người có thể khiến sếp tổng của mình cam tâm tình nguyện đặc biệt nói một câu "chúc mừng sinh nhật", ngoài Diệp Sơ Dương ra chắc không quá năm người.
Trong lúc Diệp Sơ Dương và Mộ Tấn Hoa trò chuyện, Diệp Tu Bạch liền quay người lại, cằm anh hơi cúi xuống bất giác lướt nhẹ qua gò má trắng ngần mịn mạng của đối phương.
Trong trường hợp này, bị Diệp Tu bạch bất cẩn chạm nhẹ, Diệp Sơ Dương lập tức đỏ mặt.
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó giơ tay xoa má mình: "Chú sàm sỡ cháu."
Diệp Tu Bạch nghe vậy liền nhướng mày nhìn cô, mặc dù không lên tiếng, nhưng ý trong đáy mắt chỉ có một...
Cái gì mà sàm sỡ chứ, tôi rõ ràng không cố ý.
Diệp Sơ Dương: "..."
Nghĩ kĩ lại, hình như hành động vừa rồi của gã nọ đúng là không phải cố ý.
Vì thế Diệp Sơ Dương liền bĩu môi, vẻ mặt "chú nói rất đúng, cháu không thể phản bác".
Diệp Tu Bạch thấy vậy, đôi mắt phượng sâu hun hút lập tức ánh lên nụ cười.
Chỉ có điều ngay sau đó, ánh mắt anh liền bất giác để ý tới món đồ người thiếu niên cầm trong tay.
Đó là một chiếc hộp nhỏ.
Bên ngoài có màu xanh lam, bên trên có kí hiệu chữ V.
Diệp Tu Bạch biết kí hiệu này...
Victoria.
Một thương hiệu xa xỉ phẩm rất nổi tiếng.
Chỉ có điều trong tay Diệp Sơ Dương sao lại có thứ này?
Nghĩ tới đây Diệp Tu Bạch cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức lên tiếng: "Sao lại cầm thứ này?"
Nghe vậy Diệp Sơ Dơng liền cúi đầu, nhìn chiếc hộp trong tay, cô chớp chớp mắt "ồ" một tiếng sau đó nói: "Chú nói cái này sao, Diệp Mộ Thành vừa tặng cháu, nói là quà sinh nhật của cháu."
Khi nói tới đây, Diệp Sơ Dương liền vẫy nhẹ món đồ trong tay.