Hình như đúng là vậy.
Tên nhóc chết tiệt nhà họ trước giờ hễ nhìn thấy chị gái xinh đẹp là sẽ quên hết tất cả những người khác.
Vốn dĩ Lục Cảnh Hoành còn tưởng Diệp Sơ Dương có địa vị khác biệt trong lòng Lục Diệc Nhiên, không ngờ cũng vậy.
Nghĩ tới đây khóe miệng Lục Cảnh Hoành lại co giật, sau đó nhìn Diệp Sơ Dương bằng ánh mắt đồng cảm, sau đó liền lên tiếng giải thích: "Đừng quá để tâm, dù sao thì tên nhóc thối đó tính là vậy."
Diệp Sơ Dương nghe xong liền nhướng mày: "Xem ra Nhị gia đã chịu đựng như vậy nhiều lần rồi."
Lục Cảnh Hoành: "Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng mà đúng là vậy đấy." Vừa nói, Lục Cảnh Hoành vừa xòe tay, ánh mắt ánh lên vẻ cạn lời, và buồn cười.
Diệp Sơ Dương thấy vậy cũng chỉ mỉm cười.
***
Tối hôm đó, Diệp Tu Bạch tới nhà họ Lục.
Diệp Tu Bạch dẫn theo đám người Túc Nhất vào nhà họ Lục, Mạt Tử Nghiên liền đứng cách Diệp Sơ Dương một khoảng. Diệp Sơ Dương ngây người nhìn cô, sau đó nghe thấy Mạt Tử Nghiên khẽ nói: "Vì mạng sống."
Diệp Sơ Dương: "..." Sao mấy ngày không có mặt Diệp Tu Bạch chị hễ mở miệng ra là nói "Bạn trai cậu", biểu hiện trấn tĩnh tới vậy cơ mà, sao giờ Diệp Tu Bạch xuất hiện một cái chị lại sợ run như cầy sấy vậy.
Diệp Sơ Dương bất giác cảm thấy buồn cười.
Cô mỉm cười lắc đầu, bước tới trước mặt anh, ngẩng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nói: "Chú lo lắng lắm phải không?"
"Đương nhiên rồi, nếu không tại sao gọi điện cho tôi xong liền lên thẳng máy bay chứ?" Lục Cảnh Hoành đứng cạnh nghe thấy vậy liền không sợ chết phì cười một tiếng.
Nói ra anh thực sự chưa bao giờ thấy Diệp Tu Bạch như vậy bao giờ.
Rõ ràng biết rằng ở nước L có anh sẽ không thể xảy ra chuyện gì, kết quả vẫn không thể yên tâm, chạy ngay tới đây.
Tên nhóc Cửu thiếu nhà họ Diệp này quả nhiên lợi hại.
Nghe giọng nói chế nhạo của Lục Cảnh Hoành, Diệp Tu Bạch chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh, sau đó kéo Diệp Sơ Dương lên phòng lầu hai.
Mạt Tử Nghiên thấy vật không khỏi nhíu mày, cô nằm bò trên sofa xoa cằm thì thầm hỏi: "Lục Nhị gia, Sơ Dương sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Không lo lắng như Mạt Tử Nghiên, Lục Cảnh Hoành tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Anh thờ ơ liếc nhìn lên trên một cái sau đó thản nhiên nói: "Xảy ra chuyện gì được chứ, Diệp Tu Bạch cũng đâu có đánh cậu ta." Việc này vốn dĩ Diệp Sơ Dương chẳng qua cũng chỉ vô cớ bị kéo vào, Diệp Tu Bạch an ủi còn chả kịp.
Đánh cậu ta?
E là chỉ có nước chia tay.
Nghĩ tới đây Lục Cảnh Hoành liền xua tay với Mạt Tử Nghiên, khẽ nói: "Đừng lo lắng, họ mặn nồng lắm."
"Ừm." Mạt Tử Nghiên gật đầu không nói gì nữa.
Lúc này, Diệp Sơ Dương sau khi dẫn Diệp Tu Bạch về phòng mình liền ngồi ở mép giường ngẩng đầu nhìn anh.
Diệp Tu Bạch đứng trước mặt cô, thần sắc lãnh đạm, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên ánh sáng thâm thúy, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người khác giật mình. Nhưng Diệp Sơ Dương không cảm thấy gì cả, cô chỉ thấy thương người đàn ông trước mặt mình mà thôi.
Cô biết bình thường Diệp Tu Bạch rất bận rộn, đặc biệt là sau khi toàn bộ thiếu gia nhà họ Diệp đều mất đi cổ phần. Lúc này Diệp Tu Bạch qua đây chắc chắn đã phải gác lại rất nhiều việc quan trọng.
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, bất ngờ khẽ nói: "Chú út, xin lỗi chú."
Vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch liền ngây người.