Mạt Đình Xuyên liếc nhìn Diệp Tu Bạch đang coi mình là người tàng hình, nhìn một hồi mà đối phương cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái, ánh mắt đó toát lên ý nghĩa không khác gì ý nghĩa câu nói vừa rồi của Diệp Sơ Dương
Có điều nghĩ cũng đúng.
Họ ngu cũng đúng là ngu.
Vừa nghe nói người ta xuất thân Huyền Môn liền lập tức cung phụng như tổ tông, bây giờ bị Lương Thanh Bình chơi cho một vố.
Mạt Đình Xuyên khóe miệng co giật nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bốn người kiểm tra xong một thất liền ra ngoài.
Diệp Sơ Dương vừa chui ra khỏi lối đi liền nhìn thấy Lương Thanh Bình đứng bên cạnh.
Lương Thanh Bình mặc áo dài kiểu thời Đường, vừa cao vừa gầy, khuôn mặt dài. Người đàn ông trung niên hầm hầm đứng ở đó, ánh mắt ánh lên vẻ nham hiểm.
Diệp Sơ Dương khi nhìn thấy Lương Thanh Bình, Lương Thanh Bình cũng ngay lập tức nhìn thấy Diệp Sơ Dương.
Thiếu niên bình thản đứng tại chỗ, khuôn mặt tinh tế toát lên vẻ ung dung, không mấy để tâm sự việc xung quanh. Bỏ qua khuôn mặt đó, có một thoáng chốc Lương Thành Bình thấy rằng người đứng trước mặt mình là vị đó của Huyền Môn.
Diệp Sơ Dương và Lương Thanh Bình cứ đứng đó nhìn đối phương, mấy trợ thủ của Lương Thanh Bình sau khi nhìn thấy Mạt Đình Xuyên xuất hiện liền lập tức xông lên, gân cổ to tiếng: "Mạt thiếu tướng làm vậy là có ý gì? Sao lại không cho chúng tôi vào?"
Mạt Đình Xuyên trước giờ mạnh bạo quen rồi.
Ngoài việc hai ngày nay bị thằng nhóc nhà Diệp Tu Bạch cạnh khóe ra thì hình như chưa từng có ai dám nói với anh như vậy. Nếu như là trong quân ngũ, sớm đã bị anh lôi ra nện cho một trận rồi.
Nhưng cho dù không phải trong quân ngũ cũng không sao.
Sắc mặt anh lạnh lùng không cảm xúc ra hiệu cho một quân nhân mặc quân phục đứng bên cạnh, ngay lập tức liền nhìn thấy quân nhân đó rút ra một khẩu súng, nhanh nhẹn, dứt khoát lên đạn, đầu súng đen sì chỉ thẳng vào ấn đường của trợ thủ kia.
Nếu nhưng trợn thủ đó vốn cậy có Lương Thanh Bình chống lưng dám ngông nghênh to tiếng thì bây giờ nhìn thấy nòng súng chỉ thẳng vào ấn đường của mình và người quân nhân mặt không cảm xúc, hai chân của anh ta lập tức run lẩy bẩy.
"Trưởng, trưởng quan, chúng ta có gì từ từ nói."
Trợ thủ này nhìn dáng vẻ chừng ngoài hai mươi tuổi, vừa nhìn đã biết là người thích cáo mượn oai hùm lại không từng trải, nếu không cũng sẽ không bị một khẩu súng làm cho khiếp đảm.
Mạt Đình Xuyên phì cười, giọng nói không lớn cũng không nhỏ: "Đồ vô dụng."
Nghe vậy cả gương mặt của trợ thủ kia lập tức đỏ bừng, nhưng lại không có gì để nói.
Trợ thủ cho rằng vừa rồi mình chắc chắn đã quá xốc nổi, nếu không sao lại có thể nói ra những điều như vậy, lại còn chống đối cả Mạt Đình Xuyên?
Ai cũng biết Mạt Đình Xuyên tuy trẻ tuổi nhưng lại là người có tiếng nói nhất trong quân đội.
Không khí lập tức lắng xuống.
Lúc này Lương Thanh Bình mới bước lên trước, người đàn ông trung niên cúi lưng chào Mạt Đình Xuyên trước, giọng nói không nhanh không chậm, vừa nhìn cứ như thể thế ngoại cao nhân.
Ông ta nói: "Mạt thiếu tướng, tôi xin thay Phàn Phàm xin lỗi anh, mong anh người bề trên không chấp nhặt kẻ trẻ người non dạ."
Chắc là do đã biết Lương Thanh Bình là người thế nào nên lúc này thái độ của Mạt Đình Xuyên không mấy thân thiện.
Anh liếc nhìn đối phương một lượt, nở một nụ cười khinh miệt: "Tôi đâu phải người bề trên gì chứ, Lương đại sư đừng chụp mũ cho tôi như vậy, không phù hợp."