Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng có thể người bình thường sẽ không nghĩ như vậy.

Bởi vì bọn họ trải qua cuộc sống đơn giản, nên suy nghĩ cũng đơn giản.

Hơn nữa bọn họ cũng theo trào lưu.

Phần lớn mọi người nghĩ gì,làm gì,thì bọn họ liền hùa theo trào lưu đó.

*

Bên này phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên an tĩnh, bên kia Diệp Sơ Dương sờ sờ cái mũi đi tới thư phòng.

Cô đưa tay cẩn thận gõ cửa, nghe được bên trong truyền đến một câu ‘ tiến vào ’, lúc này mới mở cửa, thò đầu vào trong thăm dò.

Ánh mắt nhìn một vòng xung quanh thư phòng, Diệp Sơ Dương thuận lợi nhìn thấy Diệp Tu Bạch ngồi trên sopha đối diện với Diệp lão gia tử. Cô chậm rãi đi vào.

Nhìn thấy Diệp Sơ Dương xuất hiện, ánh mắt Diệp Tu Bạch dừng trên mặt tinh xảo của thiếu niên, trong đầu theo bản năng liền nhớ tới mấy chuyện gần đây trên mạng.

Vốn dĩ anh không tính toán về sớm như vậy. Hai ngày trước Lục Cảnh Hành nhàn rỗi nhàm chán ngồi lướt Weibo. Kết quả đọc được tin tức về chuyện của Diệp Sơ Dương và Ngu Nhan Trạch.

Sau đó, Diệp Tu Bạch liền gọi điện thoại dò hỏi Túc Ngũ.

Ban đầu, Túc Ngũ hiển nhiên là không muốn nói chân tướng cho Diệp Tu Bạch.Bởi vì sau khi phát sinh những chuyện đó,những việc nên giải quyết Diệp Sơ Dương đã giải quyết hết rồi,cũng chẳng còn chuyện gì nữa.

Nhưng mà, rốt cuộc anh vẫn không thắng nổi ông chủ chính thức Diệp Tu Bạch này.

Rơi vào đường cùng, Túc Ngũ chỉ còn cách kể hết toàn bộ mọi chuyện cho Diệp Tu Bạch.

Diệp Tu Bạch tuy biết rằng dựa vào bản lĩnh của Diệp Sơ Dương, muốn giải trừ hiềm nghi tội danh phóng hỏa giết người thì sẽ không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng anh vẫn lo lắng.

Ở trong lòng Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương không chỉ là người anh thích,mà còn là cháu của anh nữa.

Cháu còn nhỏ tuổi, nên ở phương diện nào đó vẫn cần có người che chở.

Cuối cùng, dưới ánh mắt đáng thương của Lục Cảnh Hành,anh vẫn phất ống tay áo rời đi.

Có trời mới biết ánh mắt lúc ấy của Lục Cảnh Hành có bao nhiêu ai oán.

Nghĩ lại biểu cảm lúc đó Lục Cảnh Hành, Diệp Tu Bạch không khỏi cảm thấy buồn cười. Giờ nhìn thấy Diệp Sơ Dương không có việc gì, anh mới chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn thấy sắc mặt nhu hòa của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương lộ ra một nụ cười nịnh nọt với anh. Sau đó đến bên cạnh Diệp Tu Bạch, ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học, hai tay đặt trên đầu gối, vô cùng nghiêm túc ngồi xuống.

Thấy thế, Diệp Tu Bạch nhướng mày còn chưa kịp nói gì, thì Diệp lão gia tử ngồi đối diện nhìn thấy động tác và biểu tình của Diệp Sơ Dương, trên mặt ông lộ ra một tia kỳ quái và buồn cười.

“Tiểu tử thúi cháu có ý gì đó?” Diệp lão gia tử cau mày, “Ở trước mặt ông chưa từng thấy cháu ngoan như vậy. Thế nhưng gặp chú út, sao giống như chuột thấy mèo vậy?”

Sợ sệt ngoan ngoãn vậy.

Diệp Sơ Dương nghe được lời hài hước của lão gia tử liền bày ra vẻ mặt vô tội mà nhìn ông, sau đó sờ cái mũi nói, “Ông là ông nội cháu. Hai ông cháu chúng ta ở chung đâu cần nghiêm túc đến vậy.”

“Vậy cháu với chút út cũng là quan hệ chú cháu mà!” Diệp lão gia tử cười một tiếng, không chút lưu tình chọc thủng lý do nói dối cực kỳ hoang đường mà Diệp Sơ Dương cho là đàng hoàng và đứng đắng.

Nhưng mà ——

Diệp lão gia tử đã xem thường Diệp Sơ Dương.

Thiếu niên nghe Diệp lão gia tử nói xong, vô cùng nghiêm túc tiếp tục giải thích, “Cháu và chú út cùng không đơn thuần chỉ là quan hệ chú cháu. Ở trong công ty,chú út là sư phụ của cháu,nên thân là một học sinh cháu phải kính trọng lão sư của cháu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK