Thậm chí, anh đem theo khuôn mặt lạnh như băng làm động tác bắn tim còn cute chết đi được.
Cô khẽ cong khoé miệng lên rồi bắt đầu chăm chú xem kịch bản.
Một tháng sau đó, Diệp Sơ Dương luôn túc trực ở đoàn làm phim. Tuy vai diễn của cô là nam chính số hai nhưng nói thật lòng thì cơ hội lộ mặt của cô còn ít hơn cả vai trợ lý của Ngu Nhan Trạch.
Tất nhiên những cái này không ảnh hưởng quá nhiều tới Diệp Sơ Dương.
Diệp Tu Bạch mấy hôm trước đã về nước trước rồi, hôm nay cuối cùng cũng tới lượt Diệp Sơ Dương.
Đoàn Kiệt đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương, khẽ nói về lịch trình tiếp theo của cô: “Ngày 18 có một tiết mục giải trí phải góp mặt, khi đó tất cả diễn viên chính của đoàn làm phim “Hồi Sinh” đều xuất hiện, đó cũng coi như là quảng cáo tuyên truyền cho bộ phim “Hồi Sinh” lên sóng.”
Đây cũng trở thành luật bất thành văn của giới giải trí rồi.
Trước khi phim lên sóng cần phải đi một vòng, tham gia một vài chương trình tuyên truyền quảng cáo, đến phim của đám người Diệp Sơ Dương dĩ nhiên cũng phải làm như vậy.
“Chẳng phải là ngày kia sao?” Diệp Sơ Dương nhướn mày hỏi.
Nghe vậy, Đoàn Kiệt gật gật đầu: “Ừm, thế nên chúng ta không về Đế Đô nữa mà đi thẳng tới thành phố Z.”
Lời anh ta vừa dứt, Diệp Sơ Dương có chút ngập ngừng nhưng cũng chỉ đành gật gật đầu.
Đoàn Kiệt không biết là cô và big BOSS của mình đã thành một đôi, vì vậy mà cũng chẳng biết là big BOSS nhà anh mong mỏi cô về nước tới nỗi héo mòn tới nơi rồi.
Trước khi lên máy bay Diệp Sơ Dương vẫn gọi một cuộc điện thoại cho chú út nhà mình.
Cậu thiếu niên ngồi bên cửa sổ trong phòng chờ, lười biếng dựa lưng vào thành cửa sổ, nheo mắt nghe giọng nói trầm khàn của người đàn ông bên kia vọng tới: “Tiểu Cửu.”
Nghe thấy hai chữ này, Diệp Sơ Dương không kiềm chế nổi liền bật cười.
“Vui như vậy cơ à?” Người đàn ông nghe thấy tiếng cười vọng lại từ đầu dây bên kia, anh có chút ngạc nhiên.
Thấy vậy, cậu thiếu niên lắc đầu nguầy nguậy, nụ cười trên mặt liền thu lại, cô lập tức trở nên nghiêm chỉnh: “Cháu có vui đâu, đang đau lòng lắm, vì cháu phải đi thẳng tới thành phố Z, chắc là phải quay xong tiết mục mới có thể về Đế Đô được.”
Lời của cậu thiếu niên vừa dứt, đầu dây bên kia rơi vào sự im lặng.
Cô có chút gượng gạo day day tai, trong lòng cảm thấy thật sự có lỗi với Diệp Tu Bạch.
Có đôi tình nhân nào mà sau khi bộc bạch với nhau xong lại không ngày ngày dính lấy nhau cơ chứ, thế nhưng cô và Diệp Tu Bạch lại trở thành yêu xa.
Nghĩ thôi cũng thấy chua xót trong lòng.
Diệp Sơ Dương đợi mãi mà không thấy người đàn ông bên kia trả lời, cô chớp chớp mắt khẽ tiếng hỏi: “Chú út, chú giận đấy à?”
“Không.”
Lúc này mới vọng lại giọng nói trầm khàn của người đàn ông.
Diệp Sơ Dương thấy vậy liền sờ sờ cằm mình.
Tuy Diệp Tu Bạch nói anh ta không giận nhưng nghe ngữ khí là biết tâm trạng tuyệt đối không được tốt.
Chẳng thành thật chút nào cả.
Diệp Sơ Dương trề môi, hai má phồng lên, lặp lại như vậy hai lần rồi tiếp tục nói: “Tham gia chương trình chắc cũng chỉ một ngày thôi, cách ngày cháu sẽ đặt vé máy bay đi về.”
Ngập ngừng một hồi, cậu thiếu niên cũng không biết nghĩ ra cái gì mà đột nhiên nói: “Nói đi cũng phải nói lại, chú út à, chuyện này chú định nói với ông nội như nào để vừa khéo léo lại không mất đi tính chân thực đó? Cháu thật sự sợ ông sẽ đánh chết cháu đấy.”
“Ông ấy cũng có thể sẽ đánh chết tôi.” Người đàn ông ung dung trả lời, tuy nói vậy nhưng ngữ khí của anh lại chẳng có gì là sợ hãi hay hoang mang cả.
Diệp Sơ Dương dĩ nhiên cũng nghe ra được, thế là cô liền nheo mắt lại, cười hi hi nói: “Đánh chết chú cũng không sao, đánh chết cháu là xảy ra chuyện đó.”