Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tử Đằng

Beta: Sỹ Dinh


Nói xong ba chữ “cậu im miệng cho tôi”, Lưu Thiết biểu tình trên mặt tức khắc một chữ chửi thề.

Chờ một chút, người nói những lời vừa rồi là mình sao?

Những lời này thật sự là mình nói với Diệp Sơ Dương sao?

Lưu Thiết run rẩy khóe miệng, yên lặng quay đầu, hoàn toàn không dám nhìn về phía Diệp Tu Bạch.

Bởi vì sao, vì anh sợ bị Diệp Tu Bạch đập.

Rốt cuộc vừa rồi anh lấy dũng khí ở đâu ra mà đối đãi với tên nhóc nhà Diệp Tu Bạch vậy.

Sau khi nhìn thấy một loạt phản ứng của Lưu Thiết, Mạc Đình Xuyên cùng mấy người Tô Dã nhịn không được đến nỗi khóe miệng cười cười.

***

Không thể không thừa nhận, một loạt hành động của Diệp Sơ Dương và Lưu Thiết làm cho không khí ở hiện trường bớt trầm trọng hẳn.

Đương nhiên, cái điều luôn luôn trầm trong đối với đám người Mạc Đình Xuyên mà nói chính là giờ phút này Khảm Khang đang bị Túc Tam dùng súng dí đầu, còn đám người Fukui Yukie giống như không có uy hiếp gì.

Hắn nhíu nhíu mày, trong mặp mắt thon dài nhanh chóng hiện lên một đạo hung ác nham hiểm.

Ngay sau đó, hắn cũng không thèm để ý Khảm Khang giờ phút này như thế nào, chỉ là hơi hơi khom lưng đối với Diệp Tu Bạch, sau đó nói:

“Diệp tam gia xin chào. Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Fukui Yukie.”

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch chỉ là thần sắc nhàn nhạt liếc hắn một cái, không nói chuyện.

Fukui Yukie là người có địa vị không thấp ở gia tộc Fukui, thậm chí có thể nói là địa vị đều không thấp ở toàn bộ nước R. Bản thân hắn từ trước đến nay đều được người khác phải cúi đầu tôn kính.

Kết quả lại không ngờ rằng đây là lần đầu tiên bị người khác cắm một dao sau lưng, sau đó lại còn bị Diệp Tu Bạch làm lơ.

Đây đúng thật sự là điểm không thể nào nói nổi.

Trong nháy mắt, sắc mặt Fukui Yukie đã đen như đít nồi, khó coi đến mức có thể mài ra mực.

Trong lòng hắn nghẹn một hơi, lại lần nữa mở miệng:

“Diệp tam gia có phải có hiểu lầm gì với gia tộc Fukui Yukie chúng tôi chăng? Cho nên lúc này mới có thể xuất hiện như vậy?”

Vẫn luôn chờ đến lúc này, Diệp Tu Bạch mới từ ghế đứng lên.

Anh đạm thanh nói:

“Không có hiểu lầm gì, hôm nay cùng Fukui tiên sinh không có chuyện gì cả. Fukui tiên sinh chỉ cần ngồi yên tĩnh một bên, đến lúc đó ông có thể an toàn về nước.”

Diệp Tu Bạch tiếng nói vừa dứt, một bên Mạc Đình Xuyên cũng nói một tiếng:

“Không sai, chỉ cần Fukui tiên sinh không nhúng tay vào chuyện này, tôi lấy danh nghĩa quân bộ nước Z ra đảm bảo, ngài tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”

Kỳ thực nói cho cùng, Mạc Đình Xuyên bọn họ chỉ là đối phó với Khảm Khang và người đứng sau lưng tập đoàn đó mà thôi. Còn với Fukui Yukie thật sự là không có khúc mắc gì.”

Cơ bản thì người đứng sau lưng Fukui Yukie, cũng là người không thể chọc vào.

Có lẽ hôm nay sau khi thả Fukui Yukie đi, đám người Mạc Đình Xuyên lại còn muốn đến gia tộc Fukui bàn chuyện cũng nên.

Fukui Yukie sau khi nghe thấy Diệp Tu Bạch và Mạc Đình Xuyên nói vậy, tức khắc nheo nheo mắt, sau đó mang người của mình đi đến phía sau Diệp Tu Bạch.

Fukui Yukie không phải một tên ngốc, đương nhiên biết giờ khắc này đang là tình thế gì, lựa chọn gì mới là tốt nhất cho hắn.

Hắn liền tạm thời coi như không xảy ra chuyện gì, an phận đứng sau Diệp Tu Bạch.

Còn chuyện ngộ thương?

Không có đâu.

Có khi Mạc Đình Xuyên bọn họ còn phái người tới bảo hộ hắn nữa ý chứ.

Đối với Fukui Yukie biết thức thời như vậy, mấy người Mạc Đình Xuyên cũng xem như vừa lòng.

Bọn họ lại lần nữa đem ánh mắt nhắm ngay Khảm Khang.

Khảm Khang giờ phút này bộ dạng thực sự có chút kinh khủng, như thể ông ta đang muốn ăn thịt những người trong đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK