Mục lục
Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc nhất thời, anh ta còn có chút bất ngờ.

Phải biết rằng hiện tại cũng đang là lúc quay phim, hai người kề vai sát cánh như thế. Khẳng định là đã bị camera giấu kín quay được.

Ngẫm nghĩ, Cung Vũ Vệ vẫn hỏi, “Hai người các cậu thật là thân nhau.”

Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên tức khắc nở một nụ cười tương đối sáng lạng với anh, sau đó nói luôn.

“Bọn em thực sự rất thân. Nếu không phải vì cậu ấy thích đàn ông, thì có khi hai nhà tụi em đã đem ghép bọn em thành một đôi rồi.”

Chính xác là vậy, Diệp lão gia và Mạc lão gia, trong lòng hai người vẫn là có ý tưởng như thế.

Chỉ thật là đáng tiếc, ý nghĩ như vậy khẳng định là thực hiện không được.

Cung Vũ Vệ nghe được những lời này, cả người đều kinh ngạc một chút. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, điều đó chính xác cũng không có gì là sai..

Những gia tộc hào môn đó chẳng phải thích nhất là kiểu hứa hôn sao?

Nghĩ đến đây, Cung Vũ Vệ không khỏi lắc đầu bất lực. Rồi anh ra hiệu cho Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên đừng nói thêm nữa, liền xách theo hai con chim trĩ rừng quay lại đường cũ.

Thấy thế, Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, khóe miệng mỉm cười, tiếp tục kề vai sát cánh đi theo sau Cung Vũ Vệ.

Đi bộ khoảng nửa giờ, ba người đã an toàn trở về chỗ cắm trại trước đó.

Lúc ba người vừa tới, mấy người Chử Ngọc Đào đang dựng lều.

Miễn cưỡng cũng có thể coi đó như là một cái phòng chứa đồ.

Dùng tre và gỗ được xếp lớp trên mặt đất, phía trên Diệp Tử cùng những cây tre và phiến lá giáp lại thành một cái mái hiên che nắng.

Thấy thế, Mạc Tử Nghiên không khỏi chớp chớp mắt, “Sợ trời sẽ mưa à?”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cười nhẹ lên tiếng, liền cho Mạc Tử Nghiên một ánh mắt, kéo theo cô cùng lên phụ giúp.



Nhìn thấy đội tìm kiếm thức ăn đã về, mấy người Chử Ngọc Đào đều kinh ngạc.

Lý Thiến Thiến vừa định hỏi một câu, “Các anh có tìm được đồ ăn, kết quả sau đó liền thấy từ trong tay Cung Vũ Vệ ném xuống tới ba con gà rừng và Diệp Sơ Dương ném xuống con chim khuyên đã chết.

Đám người Chử Ngọc Đào: “.........” mẹ nó, thật xấu hổ.

Căn bản họ cho rằng mấy người này sẽ không tìm được thứ gì trở về, Chử Ngọc Đào cũng là một người đã từng ở nơi này, anh ta vẫn là hiểu đồ căn ở nơi này có những thứ gì.

Cùng lắm là chỉ có trái cây ăn mà thôi.

Cuối cùng lại không ngờ tới, ba người kia lại gây cho bọn họ một bất ngờ lớn như vậy.

“Các cậu như vậy mà cũng tìm được nhiều đồ ăn vậy sao? Còn có món thôn quê nữa? Quá lợi hại!”

Lần này, Chử Ngọc Đào lập tức liền dừng hành động trong tay mà chỉ vào chỗ mấy con gà rừng đang nằm im ở bên cạnh, đáy mắt lấp lánh ánh sáng hoàn toàn kinh ngạc.

Nghe Chử Ngọc Đào nói vậy, Cung Vũ Vệ tức khắc cười cười, “Vẫn phải cảm ơn Sơ Dương của chúng ta đầu tiên.”

P/s: Snow mới tạo một Group https://www.facebook.com/groups/476957982845653/ những ai yêu thích cặp đôi Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch thì tham gia Gr này nhé, Snow đang tuyển admin cho gr này bạn nào yêu thích thì đăng kí nhé :big_smile:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK