Nghĩ đến điều này, Mạc Tử Nghiên không khỏi cảm thấy may mắn, may là lúc ấy hiện trường tương đối hỗn loạn, hơn nữa phản ứng của cô cũng nhanh. Nếu không, gương mặt này của cô có thể không gặp được người rồi.
Nghe được ý tốt trong ngữ khí của Mạc Tử Nghiên, ánh mắt Diệp Sơ Dương có chút lóe lên.
Trước đó không lâu, cô xem cho Mạc Tử Nghiên, thấy trên người đối phương khí tức cũng không có hỗn loạn nên Diệp Sơ Dương cũng không để ý quá mức.
Cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.
Diệp Sơ Dương nheo mắt, hỏi:
"Vậy người tạt axit đâu? Biết rõ thân phận của hắn không?"
Mạc Tử Nghiên gật đầu, sắc mặt trở nên tốt hơn, cô kéo khóe miệng:" Sau khi sự việc xảy ra, trợ lý của tôi ở lại giúp đỡ cảnh sát. Một giờ trước khi tin nhắn kia được gửi tới, nói gã đàn ông kia là fans hâm mộ của Lí Thiến Thiến."
Diệp Sơ Dương:"..."
Ôi!!!
Trùng hợp như vậy sao?
Diệp Sơ Dương nheo mắt, lúc còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên thấy Mạc Tử Nghiên đưa điện thoại cho cô. Diệp Sơ Dương cầm lấy điện thoại, liếc mắt một cái liền thấy video kia.
Video này là trợ lý của Mạc Tử Nghiên gởi lại đây, nội dung là anh ta ở cục cảnh sát thấy tình cảnh tên fans hâm mộ kia giằng co với cảnh sát.
Người gọi là fans hâm mộ của Lý Thiến Thiến nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, hết sức thê thảm, nhưng liếc mắt nhìn qua một cái, Diệp Sơ Dương cảm thấy người anh em này sợ không phải là từ trại tâm thần chạy ra.
Mà trên thực tế, chính xác là như thế.
"Người đàn ông này nói mình có bệnh tâm thần, lúc người của viện tâm thần đến, xác nhận đúng là như vậy." Mạc Tử Nghiên nói.
Mà lúc này, Diệp Sơ Dương cũng thấy tình cảnh quyết liệt trong video.
"Mày là gái điếm! Đồ kỹ nữ!"
Trong tay của người đàn ông cầm một cái gạt tàn thuốc đập xuống bàn, tựa như khoe khoang vung vẩy với cảnh sát, miệng còn la hét:" Cút ngay! Không được đụng vào tao! Bọn mày không ai được đụng vào tao!"
Diệp Sơ Dương:"..."
Hiệu suất cuả đám cảnh sát này không được, nếu là cô, trực tiếp đánh cho hôn mê. Xem thử hắn còn nói nhảm nhiều như vậy được không.
"Vậy nên cảnh sát kết luận là người này là bệnh nhân tâm thần, không giải quyết được gì."
Diệp Sơ Dương đưa điện thoại trả lại cho Mạc Tử Nghiên, cảm xúc trên gương mặt khá kì lạ.
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên gật đầu:"Đúng vậy, nên tôi thực không hài lòng. Nhưng cảnh sát đã nói là bệnh nhân tâm thần, nói lắm làm nhiều hơn cũng vô ích."
Chính xác, pháp luật của nước Z vẫn khoan dung với bệnh nhân tâm thần.
Những bệnh nhân tâm thần này cũng không biết mình gây ra sự việc gì, làm chuyện gì.
Chỉ có điều...
Diệp Sơ Dương nheo mắt, lúc sau hơi gật đầu với Mạc Tử Nghiên rồi đi ra phòng bệnh.
Mạc Tử Nghiên nhìn bóng dáng của thiếu niên, không khỏi chớp mắt tò mò.
Chị em tốt của cô định làm gì vậy?
Bên nay Mạc Tử Nghiên cảm thấy rất tò mò, ở ngoài cửa Diệp Tu Bạch và Mạc Đình Xuyên đang nói chuyện, sau khi thấy Diệp Sơ Dương đi ra cũng thấy rất kinh ngạc.
"Sao lại đi ra?" Diệp Tu Bạch đi lên một bước, theo bản năng nắm lấy tay nhóc con nhà mình.
Động tác này muốn bao nhiêu tự nhiên thì sẽ có bấy nhiêu tự nhiên
Bên này, Mạc Đình Xuyên yên lặng dời đi tầm mắt.