Bốn chữ đơn giản này tổ hợp thành một câu truyền tới tai của Diệp Tu Bạch khiến đối phương bất ngờ cảm thấy rất êm tai.
Anh lặng lẽ xoa tai, ánh mắt liếc nhìn các món ăn đã được ăn ở trên bàn, sau đó hỏi một câu: "Ăn xong rồi sao?"
Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền gật đầu, chỉ có điều sau khi ánh mắt vẫn liếc nhìn phần cơm trắng trong nồi cơm điện xong, cô chớp chớp mắt, hoàn toàn bỏ qua việc vừa nãy định mang cơm thừa cho chó con ăn, chỉ vào nồi cơm điện nói: "Cháu nấu cả phần của chú, chú ăn chưa?"
"Chưa!" Anh vừa nói xong liền vứt chiếc áo khoác màu đen trên người xuống sofa, sau khi rửa tay xong liền ngồi vào bàn ăn.
Mặc dù hai ngày qua đều chỉ có một mình Diệp Sơ Dương, có điều cô cũng không hề bạc đãi bản thân.
Cảm ơn Túc Nhất đã nhét đầy tủ lạnh thức ăn, khiến Diệp Sơ Dương muốn làm món nào thì làm món đó.
Người đàn ông liếc mắt nhìn các món ăn trước mặt.
Thịt hấp, sườn xào chua ngọt, còn có cả một tô canh bắp hầm xương.
Một người ăn sẽ hơi nhiều, hai người ăn là vừa đủ.
Nhìn Diệp Tu Bạch giơ đũa đặt lên miếng sườn xào chua ngọt, thiếu niên liền tì cằm xuống mua bàn tay, cánh tay đặt trên bàn.
Cô chớp chớp đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó lại giơ tay thử độ nóng của canh bắp hầm xương, thấy canh không còn nóng nữa liền nhíu mày nói: "Để cháu đi hâm nóng lại, nguội hết rồi."
Nghe vậy Diệp Tu Bạch dừng đũa, không nói gì, chỉ gật đầu vô cùng đơn giản.
Thế là anh liền thấy thiếu niên bê tô canh bắp hầm xương đi vào bếp.
Mấy ngày qua Diệp Sơ Dương đều ở bên căn hộ của anh, cũng coi như khiến cho căn bếp rộng lớn trong căn hộ của anh có đất dụng võ.
Diệp Tu Bạch ngẫm nghĩ một lát cuối cùng cũng buông đũa xuống, theo sau thiếu niên vào bếp.
Anh thong dong đứng dựa khung cửa, khẽ hỏ: "Hai ngày qua nghỉ ngơi tốt chứ?"
"Rất tốt!" Diệp Sơ Dương thận trọng điều chỉnh lửa, đậy nắp nồi, quay người lại nhìn: "Chỗ chú út cái gì cũng có, hơn nữa cháu có cảm giác giường phòng khách nhà chú ngủ thoải mái hơn giường phòng chính nhà cháu."
"..." Lặng lẽ hai giây, Diệp Tu Bạch nhếch môi, giọng điệu chậm rãi nói: "Giường phòng chính của tôi còn thoải mái hơn."
Nghe vậy thiếu niên liền nhướng mày.
Sau đó cô cong cong đôi mắt mỉm cười hì hì: "Vì thế chú út có định nhường phòng chính cho cháu không?"
Vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch liền bật cười.
Anh bước tới bên cạnh người thiếu niên, giơ tay thân mật vỗ lên cái đầu nhỏ bé của đối phương, khẽ cười hỏi: "Sống ở nhà tôi, dùng phòng bếp và tiền của tôi, lại còn định chiếm dụng luôn phòng ngủ của tôi, Diệp Sơ Dương, cậu có hơi tham lam quá không?"
"Hử, vậy sao?" Cô nghiêng đầu, ngón tay trắng ngần thon thả xoa nhẹ chiếc cằm nhẵn nhụi, cũng bất cười: "Tham lam sao? Là lẽ thường tình thôi."
Ai bảo nhà của chú út dễ chịu như vậy.
Diệp Sơ Dương nhún vai, đang định nói gì nữa thì phát hiện nồi canh bắp hầm xương đã sôi sùng sục, cô liền từ bỏ ý định nói chuyện, sau đó múc canh bê ra bàn ăn.
Tuy nhiên khi ngón tay vừa chạm vào bát canh cô liền bị xách đi.
Diệp Tu Bạch xách cô ra ngoài cửa, sau đó bước vào bếp, tự bê canh đi.