Thấy thế, nàng không khỏi ở trong lòng cảm khái một tiếng.
Nói thật, người bên cạnh Diệp Tu Bạch thật là chân thành đến không thể tưởng tượng.
Túc Ngũ chính là như thế.
Lúc này đại khái là bởi vì phía trước hắn không bảo vệ tốt nàng nên canh cánh ở trong lòng.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương chỉ cười cười nói, “Túc Ngũ, không cần lo lắng. Tôi nếu chỉ có thể dựa vào sự bảo hộ của các anh mới có thể sống sót an toàn, thì tôi cũng không xứng đứng ở bên cạnh chú út đâu.”
Diệp Sơ Dương luôn là một người tiếc mệnh.
Đồng dạng, nàng cũng không thích đem mệnh của mình giao vào trong tay người khác.
Cho nên, nếu nàng chỉ có thể dựa sự bảo hộ của đám người Túc Ngũ mới có thể an toàn sống sót, nàng không khỏi buồn cười một chút.
Nghe được lời nói của Diệp Sơ Dương, Túc Ngũ cũng không nói gì, chỉ là trầm mặt một lúc.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng không đi quản hắn nữa.
Hơn nửa tiếng sau, Diệp Sơ Dương cùng Thiên Giác hai người đã tới trang viên.
Giờ phút này, Thiên Diện đã sớm đợi ở cửa.
Lúc nhìn thấy Diệp Sơ Dương và Thiên Giác cùng nhau xuống xe, một khắc kia, Thiên Diện đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt liền tươi cười như một đóa hoa.
“A Giác! Em * như thế nào cũng tới đây?” Thiên Diện vô cùng hưng phấn tiến đến trước mặt Diệp Sơ Dương chào hỏi một tiếng với Diệp Sơ Dương, liền lập tức lẻn đến trước mặt Thiên Giác.
* Ở chương 619 tác giả để Thiên Giác gọi Thiên Diện là đệ đệ nhưng chương này tác giả lại ngược lại để cho Thiên Thiên Diện làm anh,Thiên Giác làm em,mình để nguyên tác vậy nhé.
Cặp mắt kia đều mang theo ánh sao, ai cũng không thể khinh thường được..
Nhưng mà so với tưởng tượng của Thiên Diện, thì biểu tình trên mặt Thiên Giác có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua ca ca nhà mình, sau đó lướt qua đối phương dẫn đầu đi vào trong trang viên.
Đối với tính tình cao lãnh của đệ đệ nhà mình, Thiên Diện một chút cũng không cảm thấy thương tâm.
Thậm chí vẫn vui vẻ như cũ.
Diệp Sơ Dương đứng một bên nhìn thấy vậy, không tự chủ được mà nhướng mày.
Hoá ra Thiên Giác cái đệ đệ này tính tình lại ổn trọng hơn nhiều so với ca ca Thiên Diện vô lại kia của hắn.
“Tiểu khả ái, cậu và A Giác như thế nào lại đi cùng nhau?” Nhìn Thiên Giác rời đi, Thiên Diện cũng chỉ có thể hỏi Diệp Sơ Dương.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức liếc mắt nhìn hắn, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười, nàng nói, “Anh có phải hay không đã quên mất chính anh đã từng nói về sau sẽ không kêu tôi tiểu khả ái nữa?”
Thiên Diện: “…… À, hình như là có chuyện đó thật.”
Thiên Diện lẩm bẩm một tiếng, cũng không biết nói đến cái gì, chỉ là trừng to mắt mà nhìn Diệp Sơ Dương.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương mới nói qua sự tình phát sinh hôm nay với Thiên Diện.
Dù sao Thiên Diện cũng là ca ca của Thiên Giác, cho nên nàng nói ra cũng không sao cả.
“Thật vậy à. Nếu A Giác đã nói như vậy, về sau cậu có thể ở CG có thể đi ngang đi dọc được rồi đó.” Thiên Diện vừa nói, vừa chớp chớp mắt với Diệp Sơ Dương.
Rất nhiều người đều truyền boss của CG là Thiên Diện, nhưng không phải vậy.
CG BOSS chân chính là Thiên Giác.
Một người đàn ông âm u giấu mặt quanh năm.
Cho nên, nếu Thiên Giác đã nói như vậy với Diệp Sơ Dương, thì về sau nếu Diệp Sơ Dương có chuyện gì thì nàng có thể tìm bọn họ.
Điều này thật tốt, phi thường tốt.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, cười nói, “ Không đến mức phải đi ngang đi dọc, nhưng về sau nếu có chuyện gì, thì còn cần các anh hỗ trợ à.”
Đến nỗi có vấn đề gì, Diệp Sơ Dương cũng không biết.
Chỉ là tạm thời nói trước một chút, coi như có cái bảo đảm mà thôi.
Thiên Diện đương nhiên cũng biết ý tứ này của Diệp Sơ Dương, nên cũng không có cự tuyệt, mà hắn phi thường nghiêm túc gật đầu.
“Đúng rồi, hôm nay tôi nhìn sắc mặt của sư phụ tôi, hình như tốt hơn một chút.”