Lục Diệc Nhiên trợn tròn đôi mắt, đôi đũa trong tay cậu đập “Bốp!” một tiếng xuống bàn: “Tại sao lại gả cho cậu! Chẳng phải là nên gả cho cháu sao?”
Lục Diệc Nhiên cảm thấy bản thân đang vô cùng tức giận.
Hoá ra lúc trước cậu mình nói cái gì mà bảo cậu bỏ chuyện lấy anh Diệp, hoá ra là bởi vì cậu đã nhắm tới người ta rồi!
Quá đáng, thực sự là quá đáng lắm!
“Cái đồ trẻ ranh đừng có đòi chín dậy thì sớm.” Lục Cảnh Hoành bình thản liếc một cái sang đứa cháu nhà mình rồi dùng bàn tay lớn véo vào mặt cậu bé đẩy ra.
Sau đó anh ta lại nhướng mày nhìn Diệp Sơ Dương: “Diệp Cửu thiếu thấy thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Người trả lời Lục Cảnh Hoành không phải Diệp Sơ Dương mà là Diệp Tu Bạch.
Người đàn ông ngồi đối diện anh ta vốn dĩ thần sắc đã lạnh lùng, bây giờ lại còn lạnh hơn gấp bội.
Diệp Tu Bạch tất nhiên biết là Lục Cảnh Hoành nói đùa. Nhưng khi anh nghe thấy những lời này thì trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Anh rất muốn rút súng bắn chết cái tên ở trước mặt.
Có lẽ vì khí áp của Diệp Tu Bạch càng lúc càng thấp khiến cho không khí ở phòng khách ngày càng lạnh lẽo.
Diệp Sơ Dương khẽ lau mồ hôi hột, vô cùng cạn lời giật giật khóe miệng: “Lục Nhị gia à, thực ra tôi không thích mẫu người như anh?”
“Ừm? Thế cậu thích kiểu người thế nào?” Lục Cảnh Hoành nghe thấy lời Diệp Sơ Dương nói không hề cảm thấy tức giận mà chỉ thấy có chút hiếu kỳ: “Tên lùn này nhà tôi hay là chú út của cậu?”
Diệp Sơ Dương: “...”
Lần đầu tiên một người mồm mép như Diệp Sơ Dương không thốt nên lời.
Thế nhưng, trầm ngâm một hồi, cuối cùng cô cũng động đậy khoé môi, vô cùng nghiêm túc trả lời: “Kiểu chú út của tôi.”
Phải lựa chọn giữa Lục Diệc Nhiên và Diệp Tu Bạch, nhất định cô chỉ có thể chọn Diệp Tu Bạch!
Lục Diệc Nhiên chỉ là cậu nhóc mười tuổi, cô đâu có điên cuồng bệnh hoạn tới mức chọn cậu ta cơ chứ?
“Ồ.” Lục Cảnh Hoành nghe thấy câu trả lời vốn đã liệu sẵn, anh kéo dài âm thanh, sau đó đưa một tay lên sờ sờ cằm rồi vừa cười vừa nói: “Loạn luân không được đâu. Cậu hết cơ hội rồi.”
Diệp Sơ Dương: “...”
Thiếu niên cạn lời nhìn người đàn ông trước mặt, đáy mắt ngập tràn sự bất lực.
Trầm ngâm một hồi, Diệp Sơ Dương quay đầu sang nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình.
Dẫu rằng ban nãy nội dung cuộc nói chuyện giữa Diệp Sơ Dương và Lục Cảnh Hoành có đề cập tới Diệp Tu Bạch nhưng người đàn ông này lại vô cùng bình thản, tựa như trong mắt anh chẳng có Lục Cảnh Hoành.
Lúc này bỗng thấy ánh mắt cầu cứu của tên nhóc nhà mình, anh mới chậm rãi ngước đầu lên.
Ánh mắt sâu thẳm của Diệp Tu Bạch nhìn đôi mắt đào hoa ngấn nước của cậu thiếu niên, anh nhớ lại lời Diệp Sơ Dương ban nãy trả lời Lục Cảnh Hoành, không hiểu vì sao mà đột nhiên cảm thấy cổ họng khô ran.
Yết hầu bất giác khẽ động đậy, anh ngước mắt lên bình thản nói: “Lục Cảnh Hoành, anh lắm lời quá đấy. Ăn xong rồi thì té sớm đi.”
“Chậc. Anh bảo vệ con cháu quá đấy.” Lục Cảnh Hoành cười giễu cợt, đưa mắt nhìn đồ ăn trước mặt quả thật cũng ăn gần hết rồi, anh ta cũng chẳng chút do dự mà xách cậu nhóc Lục Diệc Nhiên đang ở bên cạnh chớp chớp mắt nhìn Diệp Sơ Dương dậy: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ai da! Cậu bỏ con xuống đi! Con là một nam tử hán, cậu làm như vậy khiến con mất mặt lắm đó!” Cả người Lục Diệc Nhiên lơ lửng trên không, gắng hết sức vùng vẫy hai chân, khuôn mặt non nớt tràn ngập sự ai oán.
Thấy vậy, Lục Cảnh Hoành thản nhiên liếc cậu bé một cái: “Lông còn chưa mọc đủ thì nam tử hán cái gì.”