Những lời này của nhóc con nhà mình là có ý gì?
Chẳng lẽ, nhãi con nhà anh đội nón xanh cho anh?
Nghĩ tới đây, Diệp Tu Bạch theo bản năng nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương.
Chỉ là, nhìn hồi lâu, Diệp Tu Bạch nghĩ khả năng phát sinh loại chuyện này không lớn. Nhãi con nhà mình tính tình như thế nào, anh rất rõ ràng. Nếu như ở bên ngoài có thích người nào thật, cũng sẽ không nói hàm súc như thế.
Nghĩ vậy, người đàn ông cũng không do dự nữa, mở miệng liền hỏi, "Cậu muốn nói cái gì?"
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức cảm khái một tiếng.
Quả nhiên, nói chuyện cùng người thông minh quá sướng.
Chỉ số thông minh của người đàn ông nhà mình, cũng ghê gớm thật.
Vì vậy, Diệp Sơ Dương hướng về phía đối phương cười ha ha một tiếng, hai tay nâng mặt, "Xin hỏi chú gần như mang nón xanh cho cháu không có ý kiến gì sao?"
Diệp Tu Bạch: "..."
Vừa rồi nhóc con nhà anh nói cái gì đó?
Hình như anh không nghe rõ lắm thì phải?
Nếu như năng lực nghe hiểu của anh không sai, ý Diệp Sơ Dương hình như là anh có người ở bên ngoài, sau đó cho thằng nhóc con nhà mình đội nón xanh?
Diệp Tu Bạch: "..."
Sau hai lần im lặng, Diệp Tu Bạch mở đôi mắt đen sâu thẳm, cứ lẳng lặng như vậy nhìn thiếu niên ở trước mắt.
Lúc lâu sau, anh mới thấp giọng hỏi, "Diệp Sơ Dương cậu muốn chết sao?"
Diệp Sơ Dương: "... Không có, cháu muốn cùng chú thật dài thật lâu, trăm năm hảo hợp, sớm, sớm sinh quý tử?"
Diệp Tu Bạch: "..."
Đối với câu nói giống như hồ ngôn loạn ngữ của người thiếu niên nào đó, Diệp Tu Bạch vừa rồi còn không biết đè nén tâm tình xuống như thế nào, bỗng nhiên giống như một bông hoa héo rũ được nước mưa tưới vào, dần dần sống lại.
Diệp Tu Bạch có vài phần bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm của mình, trong mắt có vài phần bất đắc dĩ thâm trầm.
"Có sinh được không?" Sau khi trầm tư một lúc lâu, Diệp Tu Bạch chỉ hỏi một vấn đề vô cùng thực tế như thế.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương rơi vào trong trầm mặc.
Nếu như chú út nhà cô không có “nỗi niềm khó nói”, hình như vẫn có thể sinh một đứa trẻ mà?
Vì vậy, nghiêm túc suy tư một chút, Diệp Sơ Dương gật đầu, "Mọi việc đều có thể, chúng ta phải tin tưởng kỳ tích. A, không đúng, làm sao trọng tâm câu chuyện lại sai lệch như vậy? Thực ra cháu muốn hỏi chú, ngày mai lúc đi nhà lớn ăn cơm, chú chuẩn bị mang người con dâu nào đi vậy?"
Diệp Tu Bạch: "..."
Nói nhảm lâu như vậy, hình như anh cuối cùng cũng biết thằng nhóc con nhà mình kỳ quặc vì cái gì rồi.
Nghĩ vậy, Diệp Tu Bạch chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không nói gì, chỉ là cười như không cười nhìn thiếu niên trước mặt, "Thế nào? Cậu nghĩ là ai?"
"Làm sao cháu biết là ai." Diệp Sơ Dương liếc mắt, "Lại nói, chú út à, nếu không thì chúng ta cứ nói thật vậy. Cũng không được, nghe nói thân thể ông cụ gần đây không tốt lắm."
Đến lúc đó nếu là càng làm tức đến chỉ còn một hơi, sau đó làm đối phương chết thẳng cẳng——
Hình ảnh này không nên nghĩ thì hơn?
Nghĩ tới nghĩ lui đều nghĩ cái gì cũng không thích hợp, Diệp Sơ Dương cuối cùng cũng chỉ có thể đem ánh mắt nhờ giúp đỡ đặt ở trên người đàn ông nhà mình.
Thấy thế, Diệp Tu Bạch dường như cũng cảm thấy nội tâm vợ nhà mình hết sức hỗn loạn, hắn kéo kéo khóe miệng nói, "Tôi đã nói với ông, vợ tôi gần đây có công việc bận rộn, xuất ngoại,... ít nhất... phải nửa năm mới về."