Từ màn vừa rồi bị rắn vây kín cũng đủ có thể thấy, vận khí của Lý Thiến Thiến hôm nay thật chẳng ra gì.
Nhưng vừa rồi là bị rắn vây quanh, giờ là bị ếch xanh đùa giỡn.
Vận khí của Lý Thiến có phải thật sự là quá kém hay không?
Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên hiển nhiên cũng bị sự việc trước mắt làm cho ngây người.
Hai người giờ phút này biểu tình cũng là vạn phần lẫn lộn.
Sau vài giây sửng sốt, Mạc Tử Nghiên rốt cuộc nhịn không được mở miệng, “Diệp Tử, cậu vẫn còn muốn tôi đi tìm mấy cục đá chứ?”
Diệp Sơ Dương: “...... Tôi nghĩ nó cũng vô dụng thôi.”
Vừa rồi tổng cộng cũng chỉ là hơn mười con rắn mà thôi, nhưng lúc này đai khái cũng có cả hơn trăm con ếch.?
Làm sao có thể đánh chết được hết?
Diệp Sơ Dương ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn ngoại trừ Lý Thiến Thiến ra thì những người khác đều may mắn thoát nạn bao vây kia, cuối cùng là không nhịn được véo véo ấn đường, sau đó làm như an ủi nói, “Cái đó, không sao đâu. Ếch xanh này không có cắn người....”
Mạc Tử Nghiên: “Tôi đỡ cô lên?”
“Cảm ơn.” Lý Thiến Thiến đưa tay hất con ếch trên đầu cô xuống, bất lực nhìn Mạc Tử Nghiên, rồi mới trả lời với giọng nói yếu ớt.
Nếu đổi là thời điểm trước kia, Lý Thiến Thiến tuyệt đối sẽ không nói với Mạc Tử Nghiên một lời. Nhưng bây giờ là nề hà không thể không cúi đầu.
Sau khi được Mạc Tử Nghiên nâng dậy xong, Lý Thiến Thiến đứng đằng sau với một khuôn mặt ủ rũ.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương quét qua một lượt, cuối cùng hỏi, “Đêm nay có muốn ăn ếch xanh không?”
Mọi người: “..............”
Trong sự im lặng, Diệp Sơ Dương thấy rõ Mạc Tử Nghiên đầy mong đợi gật gật đầu.
“Vậy được. Lấy mấy con đi.”
Nửa giờ sau, Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên hai người đã đút đầy túi hơn mười con rắn và hơn mười con ếch xanh.
Đến nỗi Lý Thiến Thiến, toàn bộ hành trình đều đứng yên tại chỗ, cắn môi nhìn chằm chằm hai người trước mắt đang khom lưng gom đồ, ánh mắt không nói lên lời.
Một bên nhân viên tổ công tác nghi hoặc liếc Lý Thiến Thiến một cái, cuối cùng lại cũng chưa nói cái gì.
Bởi vì chuyến này cũng coi như Diệp Sơ Dương và mấy người khác có thu hoạch lớn, lúc này đây bọn họ tùy tiện đi tìm mấy trái cây dại một chút sau đó liền trở về.
Kết quả trên đường trở về cũng không biết như thế nào liền vòng tới cái hồ nước nhỏ lân cận.
Cái hồ này chính là cái hồ mà Cung Vũ Vệ đã nhắc tới.
Ba người nhìn thấy Cung Vũ Vệ và mấy người khác đang đứng dưới hồ.
Vì thế, thời gian kế tiếp, Mạc Tử Nghiên cùng Diệp Sơ Dương đồng thời ngồi ở đầu bên đây hồ nước, người trước cởi giày và vớ ra trước, sau đó nhúng chân xuống nước, nước trong hồ lạnh lẽo vây quanh chân cô, khiến cô cảm thấy rất thoải mái nheo đôi mắt lại.
Còn Diệp Sơ Dương an phận ngồi bên cạnh Mạc Tử Nghiên.
Cô cũng không dám tùy ý cởi giày.
Lý Thiến Thiến lại yên tĩnh dựa vào thân cây bên cạnh khẽ híp mắt, nhìn hai người cách đó không xa, không biết đang nghĩ gì.
Liền ngay lúc này, nhân viên tổ công tác bông nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Đạo diễn theo sau lập tức hô to: “Đào ca, bên cạnh bên cạnh. Mau cứu Cù Tinh.”
Giọng nói vừa dứt, ánh mắt Diệp Sơ Dương lập tức ngưng lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Mạc Tử Nghiên bị tiếng thét kinh hãi này làm cho sợ tới mức liền lập tức rút chân thu chân lên.
Cũng đúng ngay lúc này Diệp Sơ Dương đột nhiên nhìn thấy một sợi tơ đen theo dòng nước chạy vào bàn chân Mạc Tử Nghiên.
Diệp Sơ Dương nhíu mày, đột nhiên hỏi, “Lần trước tôi cho chị hạt châu chị không mang theo người sao?”