Anh Chu từ từ buông cánh tay đặt trên vai Diệp Sơ Dương xuống sau đó dùng vẻ mặt hạn hán lời nhìn cô, dường như sau một hồi suy nghĩ anh mới lên tiếng: "Việc đó, thực ra chú em đừng chỉ nhìn dáng người tôi khá gầy gò, thực ra tôi không hứng thú với đàn ông. Hơn nữa, cho dù có hứng thú tôi cũng là người nằm dưới."
Diệp Sơ Dương: "..."
Xem ra anh cũng là người rất biết tự lượng sức mình.
Nghĩ tới đây, thiếu niên liền giơ tay vỗ vai đối phương sau đó cảm khái nói: "Thực ra cho dù anh là người ở phía trên cũng không sao, dù gì anh cũng chả đánh lại tôi được."
Hơn nữa trên người cô còn có vũ khí phòng thân.
Hoàn toàn không phải sợ gì cả.
Sau một hồi nói nhảm, Diệp Sơ Dương và anh Chu liền lên tầng trên.
Mặc dù căn nhà nhỏ này cho người ta cảm giác rất tối tăm nhưng trên thực tế Diệp Sơ Dương cho rằng vẫn tạm ổn. Không có quá nhiều âm khí, ngược lại dương khí có nhiều hơn.
Ờ, dù sao chủ nhân của căn nhà này cũng là một người đàn ông thực sự.
Không sai gì cả.
Hai người lên tới tầng hai.
Diệp Sơ Dương liếc nhìn vô số bao tải cỡ lớn nằm la liệt trên sàn cứ có cảm giác rợn tóc gáy, mặc dù cô biết trong những bao tải kia không hề đựng những mảnh xác vụn.
"Anh Chu, nhà anh ngoài bán giấy vàng và mực son ra thì còn bán gì nữa vậy?"
Anh Chu nghe vậy liền biết Diệp Sơ Dương nhìn thấy những bao tải kia tỏ ra vô cùng hiếu kì, vì thế sau khi đối phương hỏi ra vấn đề này, anh không hề nghĩ ngợi gì liền nói luôn: "Rất nhiều thứ, những thứ chú em cần cơ bản đều có."
"Thật sao?" Diệp Sơ Dương nhướng mày hỏi.
Anh Chu vô cùng đắc ý gật đầu: "Đương nhiên là thật, cậu nói thử một cái xem, tôi sẽ tìm ngay ra cho cậu xem!"
"Có bùa trận làm sẵn không?"
Nghe thấy hai chữ "bùa trận" nói ra từ miệng Diệp Sơ Dương, anh Chu lúc này thực sự không dám xem thường Diệp Sơ Dương.
Đầu tiên là giấy vàng và mực son, bây giờ lại là bùa trận.
Người thiếu niên trước mắt chắc chắn là người thực sự am hiểu nghề này.
Nghĩ tới đây anh Chu liền nhìn Diệp Sơ Dương nở nụ cười đầy hàm ý sau đó đi một vòng trong không gian chật hẹp của tầng hai, cuối cùng dừng lại trước một bao tải to.
Ánh mắt anh Chu sáng lấp lánh vẫy tay gọi Diệp Sơ Dương.
Thế là đợi tới khi Diệp Sơ Dương bước tới liền nhìn thấy một bao tải bùa trận.
Diệp Sơ Dương: "..."
Đù, anh ta giỡn mặt cô sao?
Sắc mặt cô quái dị ngẩng đầu lên nhìn anh Chu.
Sau khi bắt gặp ánh mắt cô, anh Chu liền cười toét miệng: "Hì hì, tôi đã nói nhà tôi cái gì cũng có. Nhà tôi ủng hộ bán buôn, nếu như cậu lấy luôn một bao tải, tôi sẽ giảm cho cậu hai mươi hai phần trăm!"
Diệp Sơ Dương: "..."
Sau khi cạn lời co giật khóe miệng, Diệp Sơ Dương cho biết cô thực sự phục rồi.
Bùa trận cô nói với anh Chu thực ra là lá bùa có thể làm thành trận.
Nhưng bây giờ làm sẵn mang đi bán thực sự rất ít.
Bởi mỗi khi làm một lá bùa trận đều phải tiêu hao rất nhiều sức lực.
Đương nhiên, đối với Diệp Sơ Dương cũng vậy.
Mặc dù hiện tại chất lượng của bao tải bùa trận này chỉ có thể xem là bình thường, hoàn toàn không thể sánh bằng bùa trận mà Diệp Sơ Dương vẽ, nhưng một bao tải thế này cũng thực sự rất đáng kinh ngạc.
Nghĩ tới đây Diệp Sơ Dương liền nói: "Tôi mua mực son và giấy vàng là được rồi."