Diệp Sơ Dương không quen thuộc nơi này cho lắm, nhưng cũng có thể phân biệt rõ đâu là đâu.
Cô tìm theo hơi trên miếng ngọc, rẽ qua vài ngã rẽ, kết quả đợi tới khi cô hồi thần lại thì đã đứng trên một con đường lớn.
Đường phố nước L vô cùng phồn hoa.
Xe qua xe lại tấp nập, người đi đường đông đúc.
Trong tay Diệp Sơ Dương vẫn cầm miếng ngọc bình an, chỉ cảm thấy những tia sát khí kia dường như đang dần dần tan biến theo thời gian.
Trầm ngâm một lát, thiếu niên liền bước chân đi về phía một góc phố.
Mười phút sau, thiếu niên dừng chân trước một tòa kiến trúc.
Xuất hiện trước mắt cô lúc này là một căn biệt thự nhỏ, bên ngoài có lan can bằng sắt bao quanh, xung quanh hàng rào có trồng các loại hoa khác nhau. Nhìn khá tươi đẹp.
Chỉ có điều khi lại gần, sát khí càng lúc càng nặng.
Diệp Sơ Dương đứng ở trong góc, đặt miếng ngọc bình an vào trong tay, sau đó để lộ ra trong không khí.
Một lát sau, thiếu niên liền nhảy vào trong sân.
Diệp Sơ Dương cẩn thận đi trong sân, bởi cô cũng không biết trong này có người hay không, có phải nơi Lục Diệc Nhiên bị dẫn tới hay không.
Thiếu niên thận trọng đi một vòng quanh căn nhà nhưng vẫn không hề phát hiện ra căn nhà này có gì đặc biệt.
Cho tới khi cô lùi lại muốn rời đi, người Diệp Sơ Dương lập tức sững lại.
Cô nheo đôi mắt đào hoa hẹp dài lại, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống bãi cỏ dưới chân.
Bên cạnh hàng rào của căn biệt thự này và ở khu vườn bên trong đều trồng ngập tràn hoa tươi, ngoài ra còn có một mảnh đất kê đầy bồn hoa, chắc là dùng để trang trí.
Mới đầu, Diệp Sơ Dương đích thực là nghĩ vậy.
Cho tới khi cô lùi lại một bước lúc nãy khiến cô phát giác ra nơi này có điểm bất thường.
Nếu như cảm nhận cẩn thận chắc chắn có thể phát hiện ra đám đất dưới chân cô khác hoàn toàn với những nơi khác.
Rõ ràng, bãi cỏ dưới chân cô chắc chắn hơn rất nhiều.
Sáng nay nơi này mới đổ mưa, bùn đất phải nhão mới đúng, sao có thể chắc chắn như vậy?
Nghĩ tới đây, thiếu niên liền nhướng mày, đứng dậy nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, khi thấy không có ai để ý tới mình cô lập tức ngồi xuống không hề do dự, sau đó dùng tay vạch bùn đất ra.
Quả nhiên, bên dưới lớp bùn đất là một địa đạo.
Thấy trên nắp địa đạo có khóa, thiếu niên bật cười một tiếng, lấy ngay một chiếc trâm cài áo của mình, sau đó cắm một đầu trâm vào trong ổ khóa.
Diệp Sơ Dương vô cùng quen thuộc với những thứ này.
Nói thế nào đi nữa cũng là người từng lăn lộn giang hồ, nếu không có chút kĩ nghệ phòng thân thì sao có thể sống được tới tận bây giờ.
Lúc này đây, Diệp Sơ Dương bỗng nhớ tới ngày đầu tiên cô quen với Lục Diệc Nhiên, cô nhìn tướng mặt đối phương đoán được thằng nhóc đó sẽ có quý nhân phù trợ.
Bây giờ ngẫm lại, quý nhân đó lẽ nào chính là cô?
Gập ngón tay lại tính toán một hồi, cô đã cứu đối phương bao lần rồi.
Lục Cảnh Hoành chắc chắn cần phải rất cám ơn cô.
Nghĩ vậy cô lại tặc lưỡi một tiếng, sau đó mới mở cửa.
Diệp Sơ Dương vứt khóa sang một bên, cố gắng cậy nắp bên trên lên, sau đó nhảy thẳng xuống dưới.
Đường hầm không sâu, cho Diệp Sơ Dương không đi theo cầu thang bên cạnh thì cũng không thể bị thương được, ngược lại còn an toàn hạ xuống đất.
Cô cầm điện thoại mở đèn pin.
Dưới ánh sáng chói lóa, cô lập tức nhìn ra một người nhỏ bé thu mình trong một góc không xa.