“Con không tìm đối tượng đâu, con không thích phụ nữ.”
“……”
Lời của Diệp Tu Bạch vừa cất ra, bầu không khí rơi vào sự im lặng chết chóc.
Không chỉ Diệp lão mà còn cả Diệp Sơ Dương nữa, lúc này hai người đều ngớ người ra nhìn anh, bộ dạng đó tựa như Diệp Tu Bạch đang nói ra một lời nói kinh thiên động địa.
Nhưng mà…
Hình như là thật sự kinh thiên động địa đấy?
Diệp Sơ Dương lén nhìn chú út nhà mình rồi giơ ngón tay cái lên, cô động đậy môi, nói mấy chữ không phát ra tiếng: “Chú út, cố lên!”
Cô biết ngay mà, Diệp Tu Bạch FA bao nhiêu năm nay bên cạnh không có lấy bóng dáng một người phụ nữ, loanh quanh một hồi hoá ra là vì giới tính có vấn đề.
Chẹp chẹp chẹp.
Xem ra sau này Diệp Tu Bạch sẽ cùng cô tranh cướp đàn ông ưu tú rồi, cô phải đề phòng cẩn thận mới được.
Diệp lão lại có suy nghĩ khác hoàn toàn với cậu thiếu niên.
Ngay sau khi Diệp Tu Bạch nói ra câu “Con không thích phụ nữ” thì mặt của Diệp lão đã đen sầm lại rồi. Diệp lão đứng phắt dậy khỏi sofa, ngón tay xanh tái già cỗi chỉ thẳng vào anh, thốt ra hai chữ: “Khốn kiếp!”
Giọng nói rền vang ấy hoàn toàn không giống với giọng của người già bảy tám mươi tuổi có thể phát ra.
“Con là đàn ông, con không thích phụ nữ lẽ nào con thích đàn ông sao?”
“Không được sao?” Diệp Tu Bạch bình thản hỏi lại, ngay lập tức ánh mắt anh quét qua vị thiếu niên đang ngồi ung dung vắt chân chữ ngũ xem kịch, giọng anh lại bình thản nói tiếp: “Cháu trai của ba chẳng phải cũng thích đàn ông sao?”
Diệp Sơ Dương tự nhiên bị hoạ rơi xuống đầu: “…..?”
“Con cũng thích đàn ông?!” Diệp lão đột nhiên quay đầu qua đó, đôi mắt trợn trừng nhìn vị thiếu niên.
Diệp Sơ Dương bị Diệp lão dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm, suýt chút nữa đã nhảy chồm chồm lên chửi đổng.
Cô là một cô gái, thích đàn ông có gì sai cơ chứ!
Thế nhưng~~
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu rồi thong dong nói: “Tình yêu không phân biệt giới tính chiều cao sang hèn.”
“Không phân biệt cái quái gì! Giới tính giống nhau có thể đẻ con sao? Hai đứa chúng mày đã hẹn sẵn nhau muốn để nhà họ Diệp chúng ta tuyệt hậu sao!” Diệp lão bị chọc tức đến mức suýt thổ huyết, ngón tay chỉ vào Diệp Sơ Dương, xong lại chỉ sang Diệp Tu Bạch, hai mắt trợn trừng.
“Ba à, ngoài Tiểu Cửu thì anh cả vẫn còn tám người con nữa mà, ba không lo tuyệt hậu đâu.” Diệp Tu Bạch tự rót ly nước như chỗ không người, anh uống một ngụm, ánh mắt bình thản, ngữ khí thảnh thơi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không phát biểu suy nghĩ của mình nữa.
Thực ra….
Nếu cô thích đàn ông thì hình như có thể khai chi tán diệp cho nhà họ Diệp đấy, nhưng cô không nói ra.
“Khốn kiếp, mấy đứa đó cũng xứng với cái họ này sao?! Cút cút cút, ông đây không muốn nhìn thấy hai đứa chúng mày nữa!” Diệp lão lấy một món đồ trang trí trên bàn trà ném thẳng về phía Diệp Tu Bạch.
Anh không chút bối rối, đầu anh khẽ nghiêng, vật trang trí đó đập thẳng vào bức tường phía sau.
Thần sắc không chút nao núng, anh đứng dậy rồi tiện tay phủi những nếp nhăn trên y phục, anh nói với Diệp Sơ Dương ở bên cạnh: “Tiểu Cửu à, đi thôi.”
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, cô phải dùng tới một giây mới kịp phản ứng ra rằng người mà đối phương gọi là Tiểu Cửu có khả năng là cô, cô vội vàng đứng lên từ sofa rồi nhe răng cười với Diệp lão: “Thế…ông nội ơi, con và chú út đi trước đây.”
“Cút ngay!”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương vội vã lủi đến bên cạnh Diệp Tu Bạch rồi cùng anh bước ra khỏi thư phòng.
Một tiếng sau, tất cả mọi người ở biệt thự đều biết rằng gia chủ hiện tại và gia chủ tương lai của nhà họ Diệp đã làm Diệp lão tức phát điên.