Nhìn vào vô cùng đẹp đẽ và xa hoa.
“Bọn tôi nhận được một đơn giao dịch của khách hàng, muốn bọn tôi đi nước M để trộm ác ma chi mắt cho bọn họ. Lúc ấy tôi đang ở bên ngoài, nên nhiệm vụ này sư phụ tôi liền tự mình đảm nhiệm.”
Thiên Diện đương nhiên biết Diệp Sơ Dương đã biết được thân phận của hắn, nên lúc nói những lời này vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh hơn nữa cũng không che giấu cái gì.
Những gì nên nói hắn đã nói,những việc không nên nói hắn cũng đã nói.
“Ác ma chi mắt của hoàng thất nước M la một vật có giá trị liên thành.” Hắn nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một câu này.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương khẽ nhíu mày.
Nàng đi du lịch bên ngoài một thời gian rất dài, nên cũng đã nghe nói qua cái gọi là ác ma chi mắt.
Kỳ thật ác ma chi mắt được xưng là tà mắt, ở một nơi gọi là Trung Hải có lưu về loại truyền thuyết ác ma chi mắc này. Nghe nói ở thời cổ có một vị nữ vu có ánh mắt tà ác, mọi người chỉ cần bị ánh mắt tràn ngập ghen ghét của nữ vu này theo dõi thì sẽ lập tức bị biến thành đá.
Giống như truyền thuyết về Đỗ Mỹ Toa cũng không kém nhau lắm.(chỗ này mình không biết cái truyền thuyết này nên không có chú giải,men nào biết chú thích hộ)
Dù sao nội dung của những truyền thuyết này đều nói về những ác ma chi mắt tràn ngập cảm xúc ghen ghét, bản thân chúng không phải cái thứ tốt lành gì.
Mà giờ phút này Thiên Diện cầm ác ma chi măt này tới cho nàng xem thì Diệp Sơ Dương cảm thấy cái này truyền thuyết cũng có thể tin được vài.
Diệp Sơ Dương sờ sờ cằm, ngay sau đó từ trong tay Thiên Diện cầm lấy ác ma chi mắt kia. Thon tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng phất qua tròng mắt màu lam.
.Đang muốn nói một gì đó với Thiên Diện,thì động tác trên tay nàng đột nhiên ngẩn ra.
Ngay sau đó, nàng liền cúi đầu xuống, dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào ác ma chi mắt.
Nhìn thấy động tác ngẩn ngơ của Diệp Sơ Dương, Thiên Diện cũng phản ứng không kịp, hắn chớp chớp mắt, mang theo vài phần tò mò hỏi, “Làm sao vậy? Thứ này có phải có có vấn đề hay không?”
Diệp Sơ Dương: “…… Không phải có vấn đề, mà là vấn đề rất lớn.”
Nói xong ba chữ cuối cùng, Diệp Sơ Dương khóe miệng không tự chủ được mà run rẩy một chút.
Trầm tư một chút,sau đó nàng mở miệng nói, “Mới vừa rồi tôi cảm giác được tròng mắt màu lam này động đậy một chút.”
Thiên Diện: “……”
Diệp Sơ Dương: “……”
Diệp Sơ Dương vừa nói xong câu này, lập tức bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng.
Thiên Diện hướng về phía Diệp Sơ Dương mà chớp chớp mắt, lại nhìn về phía kia ác ma chi mắt, tiếp tục chớp chớp mắt. Chớp mắt nửa ngày trời, hắn liền cười to một tiếng, “Tôi tuy đọc sách cũng không nhiều lắm, nhưng cậu cũng đừng cho là tôi đọc ít sách thì có thể gạt tôi. Thứ này liền tính là bảo bối của hoàng thất nước M, nhưng cũng chỉ là một vật chết mà thôi, làm sao có thể sẽ……”
Từ ‘động’ cuối cùng Thiên Diện còn chưa nói xong thì âm thanh liền im bặt.
Bởi vì Thiên Diện tận mắt nhìn thấy tròng mắt của ác ma chi mắt chuyển động,bởi vì nghe được câu nói kia của Diệp Sơ Dương nên hắn mới chăm chú quan sát thấy được một màn này.
Thiên Diện: “…… Tôi đang sống trong mộng à.”
Nếu như không phải đang ở trong mộng, thì thứ này sao có thể chuyển động được chứ!
Này mẹ kiếp đây không phải chỉ là một sợi dây chuyên sao? Một đồ trang sức mà thôi!
Sao lại chuyển động được chứ?
Tại sao chứ?
Cứ như vậy trong nháy mắt, Thiên Diện cảm thấy như mình nhìn thấy được thế giới phát sinh kỳ tích.
Hắn im lặng giương mắt nhìn về phía Diệp Sơ Dương, lại chỉ thấy Diệp Sơ Dương dùng vẻ mặt tôi đây vô tội mà nhìn hắn. Trong mắt ý tứ rõ ràng là —— Anh xem đi, tôi có nói sai đâu? Nó động đậy được mà.Anh nghĩ tôi đây thèm lừa anh à.
Thiên Diện lại im lặng lần nữa: “……”