Chỉ khi ôm chân Diệc Sơ Dương ngước đầu lên nhìn, khuôn mặt mới tươi cười, ánh mắt sáng lấp lánh như muôn ngàn vì sao sáng.
Diệp Sơ Dương bỗng nhớ ra ba mẹ của cậu nhóc chắc cũng được an táng ở nghĩa trang này.
Tay thiếu niên đặt lên đầu cậu nhóc, xoa mấy cái không hề khách sao, nhướng mày hỏi: "Sao lại có một mình nhóc vậy?"
"Anh muốn hỏi cậu em đi đâu rồi sao?" Lục Diệc Nhiên chớp chớp mắt nhìn cô: "Cậu em không ở nhà."
Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền gật đầu: "Tôi biết rồi, cậu của nhóc và chú tôi đi hẹn hò chơi gay rồi."
"Chơi gay là sao?" Lục Diệc Nhiên vẻ mặt ngây ngô, nghiêng đầu hỏi nhỏ.
"Chơi gay là hai người đàn ông dắt tay nhau đi chơi."
"Như em và anh sao?"
"..."
Lặng lẽ vài giây, Diệp Sơ Dương cảm nhận được sâu sắc thế nào là gậy ông đập lưng ông, cô mỉm cười nói: "Nhóc còn nhỏ quá, hai chúng ta không thích hợp dùng từ này."
"Vậy sao, vậy anh có muốn tới nhà em chơi không?" Lục Diệc Nhiên ngẩng đầu, tâm tư trong mắt chỉ có một...
Hi vọng Diệp Sơ Dương mau chóng đồng ý.
Có điều nếu thực sự tới nhà họ Lục, với thân phận và trạng thái hiện tại của cô có vẻ không thích hợp cho lắm.
Thế là Diệp Sơ Dương liền lắc đầu: "Không, anh còn phải quay phim nữa. Có điều người nhà của nhóc đâu?"
Vừa nãy khi Diệp Sơ Dương hỏi cậu nhóc, trong đầu cậu nhóc chỉ nhớ tới cậu mình.
Bây giờ Diệp Sơ Dương lại hỏi một lần nữa, cậu nhóc đương nhiên biết được anh Diệp của mình có ý gì.
Thế là cậu nhóc liền buông hai tay đang ôm chân thiếu niên ra, chỉ về phía sau lưng mình: "Bọn họ đều ở bên ngoài, nói rằng sợ quấy rầy em."
Thực ra đó cũng là Lục Cảnh Hoành sắp xếp.
Lục Cảnh Hoành biết rõ tính cách của cháu mình. Lục Diệc Nhiên tuy từ nhỏ mồ côi ba mẹ nhưng tính cách rất phóng khoáng, hoặc có thể nói là rất giỏi giả bộ.
Trước mặt người ngoài, thậm chí là trước mắt Lục Cảnh Hoành, cậu nhóc sẽ không bao giờ tỏ ra đau lòng, tự ti.
Nhưng Lục Cảnh Hoành biết rõ khi cậu nhóc đi ngủ sẽ nói mơ mấy từ đó.
Chính vì vậy nên lúc này người nhà họ Lục mới lựa chọn đứng ở bên ngoài.
Còn sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương hoàn toàn là một việc bất ngờ nằm ngoài dự liệu.
Trước đây vào thời điểm này, cả nghĩa trang rộng lớn chỉ có một mình Lục Diệc Nhiên.
"Anh cũng tới thắp hương sao? Ông ấy là ai?" Cậu nhóc buồn bã nói xong câu này, ánh mắt nhìn lên bia mộ ở bên cạnh lập tức chớp chớp mắt, lại ôm chặt lấy chân người thiếu niên: "Anh cũng đi một mình."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền bật cười.
"Dúng, anh cũng một mình. Vì ông ấy là thầy của anh." Diệp Sơ Dương xoa đầu cậu nhóc sau đó cúi người ôm cậu nhóc lên, "Trời có vẻ sắp mưa rồi, đi thôi, anh dẫn nhóc ra ngoài."
"Vâng."
Mấy phút sau, người nhà họ Lục đợi ở bên ngoài nghĩa trang liền nhìn thấy một thiếu niên vóc dáng mảnh khảnh, mặc áo khoác màu đen dắt theo một cậu bé mặc một bộ áo vest màu đen vừa vặn xuất hiện trong tầm mắt.
Vừa nhìn đã thấy cậu thiếu niên này nhìn khá quen.
Đương nhiên, cả cậu nhóc đi bên cạnh người thiếu niên đó cũng rất quen.
Quản gia Adelson bước tới trước mặt hai người, khi nhìn chăm chú Diệp Sơ Dương, cuối cùng cũng nhớ ra thân phận của đối phương.
"Diệp Cửu thiếu, chào cậu, lâu rồi không gặp."
Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền bật cười: "Quản gia Adelson, chào bác, lâu rồi không gặp."