Ngày thường bọn họ muốn uống hay dùng nước đều lấy từ nơi này
Sau khi người vợ phóng hỏa đốt thôn, có vài người chạy tới đây để tránh tai họa, kết quả người vợ không nói hai lời liền trực tiếp nhảy xuống hồ nước.
Lúc người vợ chết đi hồ nước này tràn ngập vô số oán khí.
Bởi vậy rất nhiều người không phải bị thêu chết mà là bị chết đuối.
Từ đó về sau, nguồn nước cũng trở thành khu vực cấm.
Thần Núi cho rằng, mấy trăm năm trôi qua, hồ nước này chắc sẽ không còn vấn đề gì, kết quả không nghĩ tới, không chỉ có vấn đề mà vấn đề còn rất lớn.
Diệp Sơ Dương nghe đối phương nói, tức khắc khóe miệng nở một nụ cười trào phúng.
"Ngài nghĩ cũng không sai, qua thời gian dài như vậy, người vợ kia quả thật không còn oán khí gì. Rốt cuộc cô ta giết nhiều người như vậy, thù cũng đã báo. Nhưng hồ nước này cũng không phải chỉ có mình cô ta."
Diệp Sơ Dương sau khi nói một câu không rõ ý vị, Thần Núi nháy mắt sửng sốt một chút, "Ý cậu là——"
"Đúng, lúc trước những thôn dân cùng đường trốn ở hồ nước này, cuối cùng lại bị người phụ nữ kia giết chết, đó mới là nguồn gốc chân chính của oán khí." Diệp Sơ Dương không cảm xúc nói.
Hơn nữa, có lẽ so sánh với oán khí của người phụ nữ kia, oán khí của những người khác mới là sâu nhất.
Rõ ràng này hết thảy sai lầm đều do người chồng cùng đám lưu manh kia, nhưng vì cái gì cuối cùng người của toàn thôn đều phải vì thế chôn cùng?
Tục ngữ nói, thanh quan khó quản việc nhà.
Đó là việc trong nhà của bọn họ, có quan hệ gì với những người khác đâu?
Bọn họ không phải thấy chết không cứu mà chỉ là bọn họ không có tư cách kia.
Cũng không phải tất cả mọi người đều coi thường người vợ này, vài người giễu cợt người khác đúng là có sai, nhưng không phải tất cả đều như vậy.
Nói đến cùng, một trận lửa lớn kia đã làm cho vô số người chết oan.
Diệp Sơ Dương nghĩ, hơi hơi nheo lại mắt lại.
Trong không khí yên tĩnh trầm mặc, Thần Núi lại một lần nữa mở miệng, "Đúng rồi, nếu đã nói tới đây, tôi còn có một việc muốn cho cậu biết."
"Cái gì?" Diệp Sơ Dương nhướng mày hỏi.
"Kỳ thật ngay từ đầu tôi đã cảm giác được hồ nước này có vấn đề, nhưng cảm giác như vậy chỉ duy trì trong hai ngày mà thôi. Sau đó, thời điểm tôi đi điều tra lại phát hiện oán khí ở nơi này biến mất không còn một chút, vì vậy tôi mới không có nghĩ nhiều."
Thần Núi nói một câu tức khắc lại khiến cho sóng to gió lớn.
Diệp Sơ Dương nghĩ nghĩ, cuối cùng nói, "Tôi đã biết, đợi lát nữa tôi lại đi xem hồ nước kia. Mấy ngày nay lại phải phiền toái Thần Núi đại nhân chiếu cố cho người của chúng tôi. Tôi không hi vọng đến lúc đó bỗng nhiên thiếu một người."
Thần Núi biết Diệp Sơ Dương vì lúc trước bị mình lừa gạt mà không vui, mà chính hắn cũng cảm thấy trong chuyện này chính mình cũng có chỗ không đúng. Lúc này, hắn lập tức liền đồng ý, nói là sẽ chiếu cố tốt mọi người trong đoàn phim《 hoang dã cầu sinh.
Chờ đến khi nghe được câu trả lời, Diệp Sơ Dương mới cùng Mạc Tử Nghiên rời đi tới bên cạnh hồ nước kia.
Một lần nữa đứng ở chỗ này, Diệp Sơ Dương hình như cảm thấy có chút khác biệt.
Đúng là hồ nước này có oán khí, nhưng oán khí lại rất ít, uy lực cũng không lớn. Nếu không lúc ấy Cù Tinh phỏng chừng là cứu cũng không được.
Nhưng mà, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Diệp Sơ Dương trầm mặc suy nghĩ nhưng có nghĩ cả trăm lần cũng không ra.