Còn Doãn Thiều Thi vì phải nhận một vài phân cảnh nên ở lại đó cùng Trình Tử Giai.
Lúc này trong phòng nghỉ, ba người Diệp Sơ Dương mỗi người bá chiếm một cái sofa uống lấy một ly Americano mà người quản lý của Hà Khâm vừa đưa tới.
Hà Khâm nhấp một ngụm café rồi sờ cằm cảm khái nói: “Các cậu nói xem, Doãn Thiều Thi đó rốt cuộc là có ý gì vậy? EQ của cô ta thật sự có vấn đề sao, hay là muốn ly gián quan hệ giữa chúng ta.”
Dù gì thì ban nãy dáng vẻ mà Doãn Thiều Thi chào hỏi Hà Khâm và Nhiễm Giai Hàm thật sự là gợi đòn.
Cô ta nói là fan của Diệp Sơ Dương nhưng tới bọn họ thì làm như không biết là ai.
Sự khác biệt này rõ ràng là chơi họ mà
Còn cả câu cuối cái gì mà “thích nhìn mặt”, đây há chẳng phải là vừa đấm vừa xoa sao?
Cả thế giới này chỉ có mỗi Diệp Sơ Dương là đẹp, anh và Nhiễm Giai Hàm xấu lắm sao?
Rõ ràng là bọn họ trông cũng ổn, OK?
Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt Hà Khâm liền hiện lên một biểu cảm vô cùng miệt thị.
Còn sau khi nghe Hà Khâm nói vậy, Diệp Sơ Dương và Nhiễm Giai Hàm nhìn nhau, khuôn mặt cả hai lại hiện lên một biểu cảm tức cười.
Diệp Sơ Dương giơ tay khẽ nói: “Cá nhân em đoán là Doãn Thiều Thi thuộc diện ly gián.”
Nghe vậy, Nhiễm Giai Hàm cũng gật gật đầu.
Dù gì thì nếu thật sự EQ của Doãn Thiều Thi thấp thì cô ta không thể ngay từ lúc giới thiệu bản thân có thể nói ra được câu “Mai Phượng Viên là vai diễn đầu tiên của tôi”.
Ở một mức nào đấy, Diệp Sơ Dương và Nhiễm Giai Hàm có thể coi như là hồ ly trong việc nhìn người rồi. Đặc biệt là Diệp Sơ Dương còn là một người biết xem tướng.
Diệp Sơ Dương nói xong, biểu cảm miệt thị của Hà Khâm lại càng rõ rệt.
Anh xua xua tay nói: “Cũng chẳng hiểu phía đạo diễn nghĩ sao nữa, một Trình Tử Giai đã đủ phiền phức rồi, bây giờ còn thêm một Doãn Thiều Thi nữa, đây chẳng phải là muốn lấy mạng của chúng ta sao?”
Diệp Sơ Dương: “…….”
Tuy nghe có vẻ nói hơi quá nhưng quả thực là câu nói này hoàn toàn chí lý.
“Thiết nghĩ hoặc là do nhà đầu tư chọn, hoặc là tự Trình Tử Giai chọn. Nhưng bất kể là ai thì đều không có lợi cho chúng ta.” Diệp Sơ Dương vừa nói vừa nheo mắt xua tay.
Cái đáng nói là, tuy bảo vậy nhưng biểu cảm của Diệp Sơ Dương lại vô cùng bình thản, hoàn toàn không có chút gì là căng thẳng hay sợ hãi.
Vì vậy mà Hà Khâm cảm khái tấm tắc.
Nói thật lòng là ở cùng với Diệp Sơ Dương lâu như vậy thì Hà Khâm cũng có chút hiểu Diệp Sơ Dương.
Ví như tên này không bao giờ cảm thấy căng thẳng, bất kể gặp phải chuyện gì cũng vô cùng bình tĩnh.
Điều này khiến Hà Khâm cảm thấy khâm phục.
Quả nhiên là ngoài khuôn mặt ra thì cái thứ là sau này phải bồi dưỡng như tính cách thì hình như anh ta cũng không bì được với người ta.
Hà Khâm: “…….”
Sao tự nhiên lại cảm thấy chua xót thế này?
Hà Khâm thở dài một tiếng rồi chống cằm yên lặng nhìn Diệp Sơ Dương, con mắt anh cứ nhìn không chớp mắt, nhìn đến nỗi làm cậu thiếu niên phải cảm thấy hoang mang.
Diệp Sơ Dương vô thức sờ lên mặt mình rồi chau mày hỏi: “Anh cứ nhìn em như vậy làm gì? Lẽ nào thật sự để bụng lời nói của Doãn Thiều Thi sao?”